Bầu trời trong xanh cao vời vợi, đôi bướm dập dờn bay sát cánh tới cuối chân trời...
Anh đang ngả người trên chiếc ghế salon, một tay vươn dài trên thành ghế, một tay cầm chiếc điều khiển ti vi, tư thế thật thoải mái. Bỗng cô từ đâu, nhảy tót lên ghế, xà vào lòng anh.
- Ái, bớ người ta, vợ tôi giết chết tôi rồi, bớ người ta, ai da, đau chết đi được.
Cô trợn tròn mắt nhìn anh:
- Ủa, ai? Ai mà đám oánh chồng em thế? Đâu đâu, ai mà dám giết chồng em, là em hút máu, em đâm, em chém...
Rồi cô kéo tay anh lên, ngang mặt mình, ngắm nghía...
Anh đang ngả người trên chiếc ghế salon, một tay vươn dài trên thành ghế, một tay cầm chiếc điều khiển ti vi, tư thế thật thoải mái. Bỗng cô từ đâu, nhảy tót lên ghế, xà vào lòng anh.
- Ái, bớ người ta, vợ tôi giết chết tôi rồi, bớ người ta, ai da, đau chết đi được.
Cô trợn tròn mắt nhìn anh:
- Ủa, ai? Ai mà đám oánh chồng em thế? Đâu đâu, ai mà dám giết chồng em, là em hút máu, em đâm, em chém...
Rồi cô kéo tay anh lên, ngang mặt mình, ngắm nghía...
- Ái, đừng cắn, đau mà...
- Đau sao anh không rụt tay lại? _Cô vênh mặt lên hỏi.
- Vợ anh muốn thì anh có lên núi đao xuống biển lửa, anh cũng cam lòng mà. Anh yêu vợ anh nhất mà...
- Thế sao còn kêu đau?_Cô vẫn đanh đá.
- Nhưng đau thật mà. Chẳng lẽ đau không được kêu?_Anh nhăn nhó.
Thế là cô tiếp tục kéo tay anh qua vai mình, rồi rúc đầu vào lòng anh, giấu đi nụ cười hạnh phúc đang nở trên làn môi mềm mại.
- Nhung này...
- Sao anh?
- Em và mẹ là hai người phụ nữ anh yêu duy nhất trên đời này.
Cô trừng mắt nhìn anh, giận dữ:
- Sao lại chỉ có hai?
Anh hốt hoảng:
- Không lẽ em muốn anh... Không được anh không thể làm chuyện có lỗi với em...
- Anh nghĩ linh tinh gì đấy? Thế sau này em sinh ra một đứa con gái, anh không yêu nó sao? _Cô càng giận dữ.
- Tất nhiên anh yêu con gái anh rồi, đó là con gái anh mà, hơn nữa nó lại đáng yêu giống mẹ nó cho xem. Nhưng nó là con gái mà, đời anh chỉ có hai người phụ nữ thôi, em và mẹ.
Cô lại rúc đầu vào lòng anh, nhắm mắt lại và tận hưởng những giây phút hạnh phúc.
- Anh sẽ yêu em đến bao giờ?
- Mãi mãi. Kể cả khi em không còn yêu anh nữa, kể cả khi em đã quên anh, kể cả khi anh không còn trên thế gian này nữa, anh vẫn sẽ yêu em.
- Câu này nghe quen quen, anh lại cóp nhặt ở đâu đó đúng không? À, em nhớ ra rồi, là lời của Bùi Dực, trong "Sẽ có thiên thần thay anh yêu em" của Minh Hiểu Khê đúng không? Em không thích câu này tý nào hết! _Cô giận dỗi.
- Sao lại không thích? Câu này hay mà! Trong tập tiểu thuyết đó, anh thích nhất câu này!
- Nhưng em không thích_cô xúc động_ Người nói ra câu này có kết cục bi thảm lắm, người nghe kết cục còn bi thảm hơn, em không thích thế.
- Nhưng đúng với tâm trạng anh mà! Hơn nữa, nếu anh có bị tai nạn giống như Bùi Dực, anh nhất định không hiến tim đâu, người bị bệnh tim số mệnh rất mỏng manh, anh không muốn em như Tiểu Mễ, lúc ấy anh sẽ hiến giác mạc, hì, anh biết em yêu anh nhất là ở đôi mắt mà.
Anh cười tươi đầy hạnh phúc, còn cô trừng mắt, đấm nhẹ vào người anh giận dỗi:
- Anh dám? Ai cho anh chết mà anh đòi chết? Anh mà bỏ em lại một mình cũng theo anh luôn, không cho phép anh bỏ em lại mà ra đi thanh thản thế đâu!
Anh ôm cô vào lòng, vỗ về:
- Phải rồi, sao anh lại để người vợ đáng yêu nhất trên đời này phải bơ vơ một mình chứ. Anh phải phụ mẹ chăm chú ba trưởng thành, cùng em khiến mẹ trở thành người mẹ hạnh phúc nhất thế gian, rồi còn chăm sóc em thật chu đáo, để em là người vợ hạnh phúc nhất trên đời này nữa chứ nhỉ! Đời anh chỉ cần có vậy, đó cũng là tâm nguyện lớn nhất đời anh mà...
Cô không nói gì, mỉm cười đầy hạnh phúc, nắm lấy bàn tay anh, ngả đầu vào vai anh, nhắm mắt lại tận hưởng những giây phút hạnh phúc trong đời mình.
***
- Sao rồi em? Đã thấy khá hơn chưa? Bác sĩ nói sao?
Dạo này cô hay biếng ăn, người cứ thế ốm yếu đi, mặt mũi lúc nào cũng xanh xao, cơ thể gầy gò. Nhìn vợ ủ rũ đầy mệt mỏi, đôi mắt to tròn nặng trĩu. Cô cúi đầu, mắt nhắm tịt, tựa đầu vào vai anh, anh lại vỗ về:
- Được rồi, vợ anh giỏi nhất, vợ anh không sao, chỉ chút mệt mỏi này thôi, có là gì! Giờ đang ở cổng bệnh viện, mình về nhà nhá, về nhà, anh nấu cháo đút em ăn. Được rồi, được rồi...
Cô dúi đầu vào lòng anh , nhẹ nhàng nũng nịu:
- Thì ngoài cháo ra, anh có biết nấu món gì khác đâu!
- Được rồi, bệnh viện này không tốt, vợ anh ốm tý thôi mà làm gì thấy ghê, để anh đưa em qua khám ở bệnh viện khác, nhất định em không sao mà, hì, rồi, mình về thôi em... Hôm nay anh đặc biệt nấu món cháo trắng, cho thêm hành, nước mắm và bột ngọt, nhất định em sẽ thích mà!
- Anh...
Cô nghẹn ngào, khe khẽ lên tiếng:
- Anh à... sẽ vất vả cho anh nhiều... Anh...
Cô ngước mắt lên nhìn anh, mặt chất chứa bao nỗi niềm. Rồi đôi mắt cô sáng hẳn lên, nở một nụ cười thật tươi đầy hạnh phúc, cô reo lên:
- Anh sẽ phải nuôi thêm một đứa bé nữa, giờ anh phải chăm sóc cả em và con chúng mình...
Anh đơ người ra trong giây lát, rồi như chợt hiểu ra mọi chuyện, anh bế xốc cô lên, reo lớn:
- A... Thế là anh sắp được làm cha? Vợ anh đã mang thai? A...
Anh đầy hứng khởi bế cô trên tay, chạy, chạy, chạy và chạy... Làm sao tả hét sự phán khích và vui sướng tột độ của anh lúc này. Anh choáng ngợp trong niềm hạnh phúc dâng trào bất tận. nụ cười tươi, ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt khôi ngô của anh trong ánh nắng buổi bình minh càng thêm rực rỡ.
Thế là từ giây phút này, Tuyết Nhung được đặt dưới sự bảo hộ của ba con người. Hàng ngày, 6h sáng cô phải thức dậy, tập bài tập thể dục dành cho các bà bầu dưới sự giám sát của cậu em trai chồng. 7h, cô dùng bữa sáng đầy đủ dưỡng chất dành cho thai phụ do mẹ chồng trực tiếp chỉ đạo từ chọn thực phẩm, đến chế biến và cả việc điều chỉnh giờ ăn cho hợp lý. 7h30', cô đến cơ quan với sự bảo vệ nghiêm ngặt của người chồng yêu dấu. Toàn bộ thời gian ở cơ quan, cô làm việc với chế độ đặc biệt vì phần lớn công việc của cô đã có anh làm giúp. Cứ như thế, một ngày 24 giờ, một tuần 7 ngày, một tháng 4 tuần, cô sống thật an nhàn và hạnh phúc bên gia đình nhỏ, luôn yêu thương và đùm bọc lẫn nhau.
***
Cháu bé đã được 19 tuần tuổi, phát triển rất tốt và rất khỏe mạnh. Trong thời kì này nên giữ một chế độ ăn uống, làm việc và sinh hoạt thật hợp lý, đặc biệt cần hết sức chú ý đến sự an toàn cho thai phụ...Con phố Sài thành vẫn đông đúc như bao ngày cuối tuần khác. Ánh nắng ban mai thật rực rỡ bao trùm lên các tán cây rậm rạp một thứ ánh sáng diệu kì. Một tay anh xách túi đồ đựng đủ các loại sữa và thức ăn dinh đưỡng dành cho cô, tay kia nắm chắc lấy tay vợ mình, hai người đi trên vỉa hè, vừa đi vừa nói cười thật hạnh phúc biết bao.
- Anh à, mai mình ra biển nhá, em thích ngắm mặt trời lặn và cả lúc mặt trời mọc ở biển nữa. Lúc ấy, trông mặt trời như một cái bánh kem lớn và em chỉ muốn cắn vào một miếng thật to, để tất cả kem tan chay trong miệng, thật là ngọt, thật ngọt và thật thơm anh ạ.
Anh mỉm cười, cúi thấp xuống bụng cô, một tay giữ lấy lưng cô, tay kia xoa xoa vào đứa con đang lớn lên từng ngày:
- Con à, mẹ con kêu bố dẫn ra biển kìa, có mỗi ngày nghỉ...
- Anh nói vậy con nó ghét em bắt nạt bố nó thì sao?_ Chưa kịp để anh nói hết, cô đã dúi vào đầu anh một cái nhè nhẹ, nhăn mặt nhíu mày, giận dỗi.
Anh vẫn tiếp tục:
- Con à, mẹ con lại sợ bố mệt nữa rồi. Bố cũng thích ra biển lắm mà, lại được đi cùng mẹ con con thì hết ý còn gì.
Nói xong anh đứng thẳng dậy, cười lớn đầy đắc ý. Cô lườm anh một cái rồi nhéo vào tay anh.
- À, em đợi anh một lát anh vô trong mua thêm vài thứ đồ. Đứng đây đợi anh nhé, anh ra ngay.
Nói rồi anh chạy vội vào cửa hàng bách hóa phía trước.
Cô gái mặc bộ đầm bầu màu trắng say sưa đứng bên gốc cây lớn trên vỉa hè, mở cuốn tiểu thuyết ra tiếp tục đọc, vừa đọc, vừa đợi chồng mình. Từ cửa hàng bách hóa, anh nở một nụ cười thật tươi, nhìn cô đầy trìu mến, hăm hở bước lại gần.
Bỗng ánh mắt anh lóe sáng đầy hoảng hốt, chất chứa một nỗi kinh hoàng, anh hét lớn:
- Nhung, cẩn thận!
Cô giật mình quay lại phía anh, mắt còn vương vấn nơi cuốn tiểu thuyết đang đọc dở. Anh lao tới, kéo cô thật mạnh, cô ngã bật trên vỉa hè. Cô đơ người không biết chuyện gì đang xảy ra và thoáng giận sao anh xô cô mạnh quá, và... cô thấy đau... Nhưng "binh" rồi tiếng "rầm" đầy kinh hoàng. Anh bị hất bổng lên trước mui xe, rồi lăn nhào xuống đất, lăn qua 3 vòng rồi dừng lại ở gốc cây nơi cô từng đứng. Anh nằm trên vũng máu mà vẫn cố nhoài người về một phía nào đó, nơi đó, cô đang trong nỗi kinh hoàng khiếp đảm.
Cô hoảng hốt, tê dại, cô đứng lên rồi lại ngã xuống, đứng lên rồi lại ngã xuống, không cách nào khác, cô bò lồm ngồm lại phía anh. Anh với tay, nhoài người, mong nắm được bàn tay người vợ. Máu trong người cô chảy ra ướt đẫm chiếc váy trắng cô đang mặc. Cuối cùng, cô đã đến bên anh, quỳ xuống bên anh, vực anh dậy, đầu anh gối lên đùi cô. Bàn tay cô nắm lấy bàn tay đầy máu tươi của anh. Một màu đen tối sầm lại hòa lẫn màu máu đỏ tươi, thật ghê rợn và đáng sợ. Bóng tối bao trùm khắp mọi nơi, đám người xung quanh đã tập trung rất đông rất đông, ồn ào và chen lấn.
Cô choáng váng, dường như không còn nghe được mọi thứ âm thanh hỗn độn xung quanh, mặt mũi nghệt ra, tái mét, cổ họng nghẹn đắng lại, con mắt đờ đẫn, cô thấy đau buốt trong tim, rồi con mắt cô nhíu lại ép cho nước mắt chảy ra thành từng hàng, từng hàng, rơi tí tách tí tách. Máu trong người cô đang chảy ra, hòa lẫn vào dòng máu đang đổ ộc ra từ đầu và trán anh. Nét mặt không biểu cảm, nhăn nhó, anh đang rất đau. Đôi mắt đỏ ngầu, da mặt nhợt nhạt, gương mặt khôi ngô tím tái dính đầy máu và nước mắt. Anh nắm chặt lấy tay cô, dùng hết hơi thở cuối cùng, thều thào:
- Nhung à... Anh thật bất tài, không thể bảo vệ em nữa rồi... _anh nấc lên thành tiếng, máu trong mồm ộc ra nhiều thật nhiều, đôi mắt nhắm lại đầy mệt mỏi_ Anh... anh yêu em rất nhiều... hãy sống tốt em nhé... hãy tìm một người đàn ông tốt, có thể theo em...
Anh chưa kịp nói xong, cô đã dùng bàn tay nhỏ bé xanh xao bịt miệng anh lại, cô vô thức sợ máu cứ thế đổ ra, anh sẽ mệt...
- Không... anh không sao đâu, em biết mà... Anh không bỏ em lại đâu...
Cô nấc lên từng tiếng, giọng nói run run đầy tin tưởng. Rồi cô khóc, cô ắt đầu gào lên, đầu óc bắt đầu hoảng loạn, cuống quýt. Phải rồi, anh không thể bỏ cô lại được, không thể, anh đã hứa thế rồi mà. Trang tiểu thuyết trên vỉa hè đã ướt đẫm máu, còn vài trang phất phơ bất lực, mấy hộp sữa cũng lăn, lăn, lăn dài trên đường. Đám đông xung quanh càng ngày càng đông, tiếng ồn mỗi lúc một lớn thêm, và tiếng gọi của cô càng thêm bất lực. Máu trong miệng anh và cả trong mũi, trong tai anh cứ thế mà tuôn ra, anh co giật lên từng cơn bấn loạn, bàn tay vẫn năm chặt tay người vợ hiền. Nhưng rồi bàn tay ấy lỏng dần, lỏng dần, cô cảm nhận được điều đó và... anh buông thõng... Kiệt sức, cô cũng thế mà lịm đi trong vũng máu đỏ tươi. Tiếng còi xe cấp cứu vang lên thật gần thật gần, đang đến rất nhanh... nhưng không còn kịp nữa.
***
Một mình cô nằm quạnh hiu trong căn phòng rộng thênh thang, cô vẫn hôn mê. Nếu là trước đây, chỉ cần cô cảm mạo thông thường, cũng luôn có anh bên cạnh, nấu cháo đút cô ăn, lấy thuốc cho cô uống, đắp khăn ướt lên trán cho cô hạ sốt, và... anh sẽ ở bên cầu nguyện cho cô mau lành bệnh. Nhưng giờ đây, khi cô đang phải chịu nỗi mất mát lớn nhất không gì bù đắp nổi, chỉ trong một khoảnh khắc, cô liên tiếp mất đi người chồng dấu yêu và cả đứa con chưa chào đời vẫn thường xuyên quẫy đạp trong bụng cô, cô lại đơn độc nằm một mình trong căn phòng rộng mênh mông trắng toát đến ghê rợn.
Trong hành lang bệnh viện, ba cô y tá trẻ đang cố gắng giữ chặt một cô gái yếu đuối đang cùng quẫn, ra sức vẫy vùng để thoát ra khỏi chỗ lạnh lẽo đau khổ này.
- Buông tôi ra, mấy người tha cho tôi, để tôi về đi mà, tôi cầu xin mấy người, hãy cho tôi về nhà..._Cô đau đớn van xin và ra sức vùng vẫy.
- Thưa cô, cô không được phép rời khỏi giường bệnh, bác sĩ nói cô mất máu quá nhiều...
Không thể kiên nhẫn hơn nữa, cô giẫy giụa la hét:
- Mấy người hãy cho tôi về đi mà! Sao mấy người ác thế? Ngay tới tang lễ của anh cũng không cho tôi về? Anh ấy không bỏ tôi lại đâu... Hãy cho tôi nhìn mặt anh lần cuối đi có được không? _Cô yếu ơt_ Thiên Sơn, anh không bỏ em lại một mình đúng không anh...
Cô ngồi khụy xuống sàn, nước mắt giàn giụa, dường như máu từ vết thương của cô lại chảy ra, loang trên sàn nhà... rồi cô ngất lịm đi trong vòng tay ba người y tá...
***
- Cô cút ra khỏi căn nhà này ngay... Cô không có tư cách để sống trong căn nhà này nữa, ở đây không ai chào đón cô hết.
Người đàn bà một tay quay bánh xe lăn, tay kia ra sức xua đuổi một cô gái yếu ớt, thân hình gầy gò, xanh xao, mà đay nghiến.
- Con xin mẹ, hãy để con ở lại, mẹ đuổi con, giờ con biết đi đâu?
Cô gái yếu ớt vai nài, cô ngã nhào xuống đất khi bị đẩy mạnh và bất ngờ, hàng nước mắt lăn dài trên gò má nhô cao. Người mẹ chồng tiếp tục đay nghiến, giọt nước mắt lặng lẽ rơi, rơi trên đôi vai gầy gò của cô.
- Chị không có tư cách ở lại ngôi nhà này. Ngay đến tang lễ của chồng mình, chị cũng không đến dự, chị đâu đủ tư cách để làm con, làm vợ và làm chị trong cái ngôi nhà này chứ, chị đi đi cho... Chị còn không đi? Được chị không đi thì tôi sẽ đi, tôi đi là được chứ gì?
Tuyết Nhung cố gắng nhoài người theo, cố gắng níu giữ bàn tay bà...
- Mẹ hãy để con được ở bên chăm sóc cho mẹ, con là người vợ không tốt, mẹ hãy cho con gữi tròn chữ hiếu, con xin mẹ... Mẹ đi đâu... con sẽ theo đó, chỉ cần được ở bên mẹ, mẹ bắt sao con làm vậy... Mẹ...
Dòng nước mắt chị ướt đẫm bàn tay bà, dường như có chút động lòng, bà dịu giọng.
- Được, chị đã nói vậy, tôi sẽ để chị ở lại_rồi lại đay nghiến_ Từ giờ chị phải chăm sóc phụng dưỡng cho tôi không nửa lời được oán trách...
Ngày tháng lặng lẽ trôi đi. Hàng ngày, cô vẫn đến cơ quan làm việc nhưng giờ đây cô không ngồi chỗ đó nữa, cô chuyển sang chỗ vốn thuộc về anh, bởi cô luôn cảm thấy anh ở bên cô, cổ vũ và cầu nguyện những điều tốt đẹp cho cô. Tấm hình anh lúc nào cũng tươi cười, ánh mắt rạng ngời, nét mặt rạng rỡ, anh đang nhìn cô đầy kì vọng tin tưởng. Nhiều lúc thấy người ta có đôi có cặp, nhìn gia đình người ta hạnh phúc bên những đứa con thơ, cô hơi chạnh lòng. Nhưng nhìn người mẹ chồng mỗi ngày mỗi khỏe hơn, cậu em chú mỗi ngày mỗi trưởng thành, cô lại thấy sung sướng vô cùng.
Nhưng những ngày tháng không có anh, thật nặng nề. Có những hôm, đang ở cơ quan, bỗng chuông điện thoại vang lên, một giọng nói vọng lại "Chị về đây ngay cho tôi... Chị có về ngay không thì bảo nào?" Thế là cô lại vội vàng chạy tới phòng tổ trưởng, xin phép nghỉ rồi tất tả chạy về nhà... đưa bà mẹ chồng đi... dạo! Tối tối bưng nước rửa chân cho bà đi ngủ, nước không bị kêu lạnh quá thì lại quá nóng "Chị muốn tôi chết sớm có đúng không? Tôi chết đi rồi chị có thể tự do thoải mái có đúng không hả?" Có hôm, vừa bước chân xuống khỏi giường, xỏ vào đôi dép, chị bỗng kêu thất thanh, bàn chân tê buốt vì giẫm phải thủy tinh vỡ vụn. Chị đi tập tễnh đến cả tháng trời... mà quả nhiên, không một lời ca thán. Mỗi khi tan sở, chị lại tất bật về nhà, chăm sóc người mẹ chồng khó tính, lo nốt phần việc còn dang dở nơi cơ quan và kèm cậu em trai đang học cấp 3.
Ngày tháng cứ thế trôi đi, cô vẫn sống bận rộn, nhưng vui vẻ và lạc quan, vẫn tin tưởng rằng, anh không rời xa cô. Từng phút từng giây trôi đi vẫn luôn như vậy!
........
***
5h chiều, tan sở, cô vội mang chiếc hộp giấy lớn đến thăm anh. Ôm trên tay bó hoa hồng phấn thật lớn, đến bên ngôi mộ nằm lặng lẽ trong một góc khuất. Anh vẫn im lìm nằm dưới tầng đất lạnh kia, vẫn nở nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời ban mai. Cô đặt bó hoa bên khung ảnh anh, mỉm cười.
- Anh, hôm nay em tan trễ _thở một hơi thật dài_ em phải chạy vội tới đây đấy! Sợ quản lí họ không cho vào, hì. Anh này, sinh nhật vui vẻ anh nhé. Em đem bánh đến cho anh đây, bánh năm nay không quá nhiều kem như năm ngoái đâu anh à, anh ăn nhất định không ngấy, hihi
Nói rồi, cô lấy từ trong hộp giấy ra chiếc bánh kem nho nhỏ, trên đó có một bông hồng phấn lớn ở chính giữa được tỉa tót rất công phu, kế bên là một nụ hoa lớn đang chớm nở, hé ra một màu hồng nhạt bên miệng cánh hoa và bên kia là chiếc lá lớn, nổi rõ cả từng đường gân trăng trắng, xung quanh là 32 nụ hoa nhỏ, 32 năm anh sống mãi trong tim cô...
Từ ngày anh ra đi, cô trở nên sợ màu đỏ, thứ màu sắc đam mê mà trước đây cô hằng trân trọng. Nhưng nỗi hoảng sợ khi màu đỏ tươi của máu hòa trộn lẫn với màu đen u tối của góc khuất tâm hồn, khiến cô trở nên khiếp đảm màu sắc nóng bỏng đó. Từ ngày anh ra đi, mọi vật dụng trong nhà màu đỏ đều được thay thế bằng những màu sắc tươi tắn khác, chiếc áo hay chiếc váy đỏ anh mua tặng cô, cô đều bỏ đi hoặc không bao giờ nhìn đến nữa, những đóa hồng nhung quyến rũ cũng dần bị lãng quên...
Cô nhẹ nhàng cắt chếc bánh ra thành nhiều miếng nhỏ, vừa thủ thỉ tâm sự với anh:
- Anh à! Đã 5 năm em làm bánh kem cho anh, hì, năm nào cũng có chỗ hơi khó ăn... Nhưng anh yên tâm, năm nay khác, em đã rất cẩn thận, anh ăn nhất định không bị ngấy chút nào đâu. Dạo này trình độ nấu nướng của em khá lên nhiều, có thể mở nhà hàng được đấy anh! Hì
Cô đưa miếng bánh có bông hoa lớn lại gần phía anh rồi lấy phần bánh nhỏ, có nụ hoa đang cười kia đưa lên miệng.
- Còn phần này của em, hì, em cũng muốn thử coi khi thành bánh rồi nó có ngon không nữa, hihi
Cô mỉm cười thật tươi, cắn một miếng nho nhỏ, nhắm mắt lại để miếng bánh ta chảy trong khoang miệng mình, vị man mát và hương quế theo đó mà lan tỏa tới mọi tế bào trong cơ thể. Nước mắt cô cứ thế là ứa ra, lăn dài, lăn dài, chảy vào khóe miệng, mặn chát. Trước đây, món nào cô nấu cũng khó ăn. Nhưng món nào cô nấu anh cũng khen ngon, khó ăn đến mấy anh cũng ăn hết và luôn tán thưởng cô bằng một cái hôn nhẹ. Anh nói từ từ rồi sau này cô sẽ nấu ăn rất ngon, tới chừng đó sẽ mở một hàng ăn nhỏ, anh sẽ về phụ cô quản lý hàng ăn, sẽ không phải đi làm thuê cho người ta nữa... Nhưng khi cô còn đầy vụng về thì anh đã ra đi... Giờ đây khi món ăn cô nấu món nào cũng thơm ngon thì anh lại không được thưởng thức nữa. hàng nước mắt cứ thế, cứ thế lăn dài trên khuôn mặt cô, chảy xuống cổ, ướt đẫm.
Phía xa xa, một chàng trai một tay ôm bó hoa bách hợp trắng, một tay đưa lên dụi mắt, cố giấu đi những giọt nước đang chực trào ra nơi khóe mắt kia. Nếu là trước đây, anh đã chạy lại đòi chị Hai cho ăn bánh kem, nhưng giờ, anh không đủ can đảm nữa... Giờ đây anh đã là một chàng sinh viên đại học, ngày ngày vẫn có chị Hai bên cạnh, kèm cặp bảo ban... Đợi bóng cô đã khuất sau hàng rào kia, anh tiến lại gần. Người anh trai vẫn nằm im lìm, nở nụ cười rạng rỡ dưới cái nắng yếu ớt lúc ngày tàn. Chàng trai mỉm cười, đặt bó hoa xuống cạnh bó hồng phấn.
- Anh, em tới rồi nè. Anh hai thật sướng quá, chị Hai đã thức cả buổi trưa làm bánh mừng sinh nhật Hai. May mà em khôn, đến trước nhưng núp đằng kia, thế mới được ăn hôi chứ, hihi. nè, Hai không ngại khi em ăn thử một miếng chứ? Chà chà... trông đẹp mắt ghê, không biết có ngấy như năm ngoái không ta?
Vừa nói anh vừa cúi xuống, nâng lấy phần bánh có hình chiếc lá lên, cắn một miếng lớn. Mùi hương quế lẫn với hương chocolate hòa quyện vào nhau, thoảng qua mũi, một cảm giấc man mát lạ thường, ngầy ngậy của kem và chút gì đó ngọt ngào như tình yêu đôi lứa.
- Anh Hai này, mẹ vẫn giận chị Hai nhiều lắm, em không biết tính sao nữa, Hai kêu em phải làm gì đây. Nhìn chị Hai vất vả hoài, em buồn lắm, mà mẹ không chịu hiểu!_anh trầm ngâm và có chút buồn rầu.
Anh im lặng, đứng bên nấm mồ trắng ngày nào cũng được chị Hai tới thăm và quét dọn. Hồi lâu, anh lên tiếng.
- Anh, mai có lẽ em không đến thăm Hai được, mai Hai có rảnh, ghé qua trường, cổ vũ em đánh bóng chuyền nhá, khoa em đấu với bên Quản trị, yếu ghê lắm, Hai nhớ tới cổ vũ nhá._Anh nhìn vội xuống đồng hồ_ Giờ trễ quá rồi, em về đây, phụ chị Hai nấu cơm chiều. Em về Hai nhá, chúc Hai sinh nhật vui vẻ!
Nói rồi anh quay đầu chạy thẳng ra phía cổng, kéo tay lên gạt hàng nước mắt trên khóe mi đang tuôn trào...
***
Sáng ra, đợi Tuyết Nhung đã khuất bóng nơi đầu hẻm, Thiên Hà chạy thẳng vào nhà, đối diện người mẹ ngồi trên xe lăn, đang nhấp chén trà. Anh như định nói điều gì... rồi lại thôi. thấy con trai nhấp nhổm, bà lên tiếng:
- Sao hôm nay chưa đi học hả con? Ầ, mẹ còn ít tiền lương hưu, nếu cần gì, con cứ lấy...
- Không, mẹ... con....
Bà vẫn chăm chú lắng nghe:
- Mẹ à... con thấy... Chị Hai vất vả quá. Anh Hai... người tài xế say rượu... mà sao mẹ cứ trách chị Hai con hoài, tội chị lắm mẹ à!
Bà gườm mắt nhìn cậu con trai, gầm lên dữ dội.
- Con bị sao vậy hả? Nó ở lại ngôi nhà này là có mục đích, nó là con hồ li tinh, vì nó mà anh trai con chết, sao con lại đi bênh vực cho nó vậy chứ? Con nhìn anh Hai con đi, vì ai mà nó chết?
- Mẹ à _anh kiên quyết_ Nếu mẹ nói chị Hai có mục đích vậy mục đích là gì? Anh Hai mất đã 5 năm, chị còn ở lại, chăm sóc mẹ và con, chịu bao vất vả thiệt thòi cũng không đi bước nữa. Trong cùng một ngày, chị Hai mất đi anh Hai và mất đi cả đứa con còn nằm trong bụng, chị Hai không thể dự tang lễ là vì mất máu quá nhiều, còn hôn mê thoi thóp trong viện, sao mẹ trách chị hoài thế chứ?
- Phải, không tại nó thì tại ai đây?_bà gầm lên dữ dội_ Ngày đó, sư thầy đã nói, nhà ta sẽ có đại hạn, cần làm lễ giải hạn. Nhưng sao chứ? nếu làm lễ sẽ mất một khoản tiền rất lớn,mẹ muốn tích góp lại cho vợ chồng nó đi học thêm, hoặc chí ít cũng để tẩm bổ cho mẹ con nó. Nhưng rồi sao? Anh trai con lại vì thế mà gánh hết tai ương của cả cái nhà này. Tại ai chứ? Rồi nó cứ ở đây, cứ vất vả, cứ thế chăm sóc 1 bà già tàn phế và một cậu em rai chồng nhỏ dại. Mẹ phải làm sao đây? Nó càng làm vậy, mẹ càng day dứt. Càng day dứt thì càng muốn nó đi... Mẹ con mình không thể ích kỉ giữ nó mãi bên cạnh được con à!
Rồi bà bật khóc, bà khóc nấc lên như đứa trẻ mất phương hướng. Thiên Hà ngây người nhìn mẹ đầy xót xa. "bịch" Tiếng một vật thể gì đó rơi xuống sàn. Thiên Hà nhìn ra cửa, khẽ kêu lên:
- Chị Hai!
Tuyết Nhung đã đứng đó từ lúc nào, ánh mắt long lanh chất chứa bao nhiêu nước, đôi môi run lên, cổ họng nghẹn đắng lại, cô chạy xô vào, ôm lấy đôi vai đang run lên của nguười mẹ chồng, bật khóc.
- Mẹ à, con biết mẹ luôn yêu con mà, con không ***** đâu, con sẽ để mẹ trở thành người mẹ hạnh phúc nhất thế gian này, con sẽ không bao giờ, không bao giờ ***** lại mà ra đi đâu.
Hai người phụ nữ ôm nhau khóc, nước mắt ướt đẫm cánh tay rắn giỏi của người đàn ông duy nhất, chỗ dựa tinh thần duy nhất của họ và... anh cũng đang khóc!
***
Cô đang thả bước trên vỉa hè phía ngoài trường đại học. Một ngày cuối tháng năm đầy oi ả. Ánh nắng vàng rực trải đều trên con phố, trên các vòm cây, tiếng ve kêu inh ỏi. Một chàng trai đang chạy theo phía sau, gọi lớn:
- Chị Hai, đợi em với!
Cô quay lại, nở một nụ cười thật tươi và rạng rỡ như ánh nắng kia:
- Chú ba không ở trong đó, ra đây làm gì?
- Thầy Hiệu trưởng đang đọc diễn văn, ngột ngạt quá, em ra ngoài với chị.
- Để mẹ trong đấy hay sao? Chị ra ngoài mua nước thôi mà!
Không gian yên lặng chỉ còn tiếng ve kêu râm ran, tiếng xe cộ trên đường gần như nhòa đi bởi tiengs ve kêu âm ỉ.
- Chị Hai, ban nãy lên phát biểu em rút chết mất. Mà nhớ lại hôm qua chị dặn, em cứ nhìn thẳng lại chỗ chị và mẹ, thấy hiệu quả ghê. Mấy ánh mắt bọn bạn trông sợ lắm, nhưng chị và mẹ lại khác, rất gần gũi thân thương.
- Ừ, chú phải học cách bình tĩnh và tự tin trước đám đông nhiều. Sau này, nhiều khi phải thuyết trình một vấn đè trước đối tác, hoàn toàn xa lạ, lúc ấy áp lực hơn nhiều!
- Hì, sợ gì, lúc ấy có chị chỉ dãn, em chả lo.
- Lớn rồi, phải tự liệu lấy chứ! À mà này, sếp Lã nói tuần sau chú nộp hồ sơ, xong nửa tháng nữa tới công ty làm việc. Thực ra với trình độ và những gì chú học được ở trường, làm trợ lý quả hơi thiệt thòi. Nhưng cứ cố gắng phấn đấu, một thời gian có kinh nghiệm, chắc chắn sếp Lã sẽ dành cho chú một vị trí khác thích hợp hơn.
Ánh mắt anh sáng lên.
- Chị, chị và anh Huy...
Cô quay lại, hơi kiễng lên, lấy tay gõ vào trán anh mấy cái:
- Bậy bạ, chị và sếp Lã là bạn và sẽ mãi là bạn thôi. Cả đời chị chỉ yêu và có một người chồng duy nhất, là anh Thiên Sơn, anh Hai của chú thôi. Đừng có nói linh tinh trước mặt mẹ, mẹ lại suy nghĩ nhiều, nghe chưa!
- Dạ_Thiên Hà phụng phịu.
Hai chị em cứ thế tiếp tục đi trên con đường rợp bóng xà cừ.
- Chị đứng đây đợi em, em qua mua nước cho. Nhớ đứng đây đợi em nhá!
- Ừ, đi cẩn thận.
Thiên Hà chạy vù sang cửa hàng bách hóa bên đường, mua hai chai nước khoáng, rồi còn nói chuyện gì đó với ông chủ. Anh quay lại nhìn chị, tay giơ hai chai nước lên vẫy vẫy, nở một nụ cười thật tươi thật rạng rỡ, đầy tin tưởng. Nụ cười ấy rất... Nhưng không phải, Tuyết Nhung biết vậy. Cô biết là không phải, nhưng quả thực rất giống! Cô đáp trả bằng một nụ cười hiền hòa, nghiệng nghiêng đầu vuốt vài sợi tóc rơi xuống trán.
Thiên Hà bước ra, một tay xách hai chai nước, tay kia bưng một hộp thủy tinh trong xuốt, bên trong là một chiếc bánh rất lớn với cách phối trí màu sắp hài hòa hấp dẫn, hồng hồng, xanh xanh đẹp đến lạ kì. Tiếng chuông điện thoại reo lên, anh đổi tay, lấy điện thoại ra ngắm chừng co có chuyện gì. Ánh mắt cô vẫn dõi theo, vẫn nghiêng nghiêng đầu, mỉm cười đợi anh về. Nhưng bỗng anh mắt ấy lóe lên đầy hoảng hốt. Một chiếc xe tài đang ầm ầm lao tới. Cô kinh hoàng hét lên thật lớn:
- Thiên Hà... cẩn thận...
Anh còn chưa kịp định hình ra là có chuyện gì thì cô đã lao tới, đẩy mạnh cậu em trai ra rồi cô ngã khụy xuống đất, bánh xe lăn qua, ngấu nghiến nhai nát cánh tay phải cô đầy hung tợn. Đầu cô đập mạnh xuống đường, làm thành vết lõm sâu hoắm. Hai chai nước lăn lăn lăn ra giữa đường, chiếc họp thủy tinh vỡ vụn, chiếc bánh méo xệch còn nhìn rõ hàng chữ "Chị Hai, em và mẹ luôn luôn yêu chị!" Chiếc điện thoại trên tay anh rơi xuống, cũng vỡ tan tành. Thiên Hà sững người ngây ra trong giây lát, rồi anh vùng dậy, chạy lại bên người chị nằm bệt bên vũng máu. Tuyết Nhung mặt tái mét, xanh xao, đôi môi tái đi và nhợt nhạt, nhưng ánh mắt cô vẫn long lanh sáng ngời, ánh mắt vẫn đng mỉm cười với cậu em trai. Giờ cô đã cảm nhận được những gì trước đây anh phải trải qua. Thực sự rất hoảng hốt, rất lo lắng, rất kinh hoàng và rất đau. Chị thấy lành lạnh, sống lưng ướt đầm máu, cánh tay ướt đầm máu...
Thiên Hà vội đến bên người chị, hốt hoảng thét gào, kêu cứu:
-Có ai đó không, làm ơn, làm ơn giúp tôi... Gọi cấp cứu nhanh lên, làm ơn... AI ơi, giúp tôi, làm ơn giúp tôi đi mà...
Tiếng la thét của anh run lên trong bất lực, vực đầy Tuyết Nhung lên, gối lên đùi mình, bàn tay trái Nhung vịn chặt cánh tay anh. Nhìn gương mặt khôi ngô vương chút kinh hoàng tái mét, đôi mắt đờ đẫn của người em trai, rồi nhìn ra chiếc hộp thủy tinh đã vỡ, hàng chữ cũng hốt hoảng dạt về một bên, lo sợ, cô thều thào:
- Chị đói rồi, chị muốn ăn bánh... Ựa...
Máu từ đầu cô túa ra rất nhiều, chảy đầm đìa trên đùi cậu em trai, máu từ miệng cô cũng bắt đầu chảy ra...
- Chú không định để chị chết làm một con ma đói chứ?
Nghe được cả hơi thở yếu ớt của chị Hai, Thiên Hà khóc nức với tay kéo chiếc hộp về bên, nước mắt giàn giụa, rơi từng giọt tí tách vào chiếc bánh.
- Được, em đút bánh chị Hai ăn, ăn hết chiếc bánh, chị Hai sẽ không sao mà, chị Hai rất giỏi, chị Hai không sao, chị Hai không bỏ em và mẹ lại đâu mà, chị Hai...
Anh gạt hết thủy tinh vỡ qua một bên, lấy một miếng bánh nho nhỏ, đưa lại miệng chị mình:
- Chú ba, không có chị chú phải sống thật tốt nhé... Ựa... chăm sóc mẹ thật tốt nghe chưa...
Cô há miệng đón lấy miếng bánh, khẽ nhoẻn miệng cười. Ngậm miếng bánh trong miệng, cảm nhận hương vị ngọt ngào man mát lan tỏa tới từng ngõ ngách trong cơ thể. Chiếc bánh rất ngon, ngòn ngọt, mằn mặn, lại tanh tanh, mùi tanh của máu, phải rồi, là máu từ đầu cô rơi vào.
- Chị muốn ăn thêm miếng nữa_Cô khẽ khàng lên tiếng.
Từng hơi thở dốc đang khiến cô đau nhói, nước mắt đang ứa ra hòa lẫn với máu đang chảy, ngực cô phập phồng phập phồng hơi thở rất yếu.
Thiên Hà vừa khóc, vừa kêu la vừa gạt tìm một miếng bánh thật to, thật ngon, không có máu, không có nước mắt, không có mảnh vỡ thủy tinh đưa đến bên miệng chị mình. Rồi cánh tay anh thấy nhẹ dần nhẹ dần, tay người chị víu vào nhẹ dần nhẹ dần, rồi buông thõng. Con mắt cô lờ đờ đồi đục lại, mi mắt nhẹ nhàng khép chặt. Đưa miếng bánh tới cửa miệng Tuyết Nhung, anh càng thất thần kêu gào:
- Chị Haiiiiiiiii.... Chị Hai không được bỏ em... Chị Hai rất giỏi mà chị Hai...
Từ trong đám đông, chiếc xe lăn chở một người mẹ gương mặt hiền lành phúc hậu chất chứa một nỗi đau ghê gớm đang tiến lại gần...
Tiếng còi xe cấp cứu vang lên rất xa rất xa, đang lại gần, rất nhanh, rất nhanh... Nhưng vẫn không kịp.
***
- Anh à, đã 7 năm rồi, em nhớ anh nhiều lắm. Hì, con mình đã lớn thế rồi đấy. Con ơi, con có nhớ mẹ không? Anh nhìn kìa, con bé có đôi mắt giống anh quá trời!
- Ừ, em đã thay anh chăm sóc chú ba khôn lớn rồi... Có điều anh không thể để em là người vợ hạnh phúc nhất thế gian, anh xin lỗi...
- Chỉ cần được ở bên anh, dù ở đâu chăng nữa, em đều hạnh phúc. Ý con yêu đang cười với em nè! Đưa con em bế cái nào... Úi, mái tóc này đúng là của mẹ rồi nè, mềm và rất mượt, ý cả cái môi nữa này... Con đáng yêu quá, đáng yêu y như mẹ vậy.
Phía cuối con đường, người đàn ông cao lớn ẵm trên tay một bé gái đáng yêu, đôi mắt to tròn như một thiên sứ đi bên cạnh người phụ nữ thân hình mảnh mai, vừa đi vừa trò chuyện thật vui vẻ, thật hạnh phúc và... họ đi mãi, đi mãi...
Trên bầu trời cao trong xanh vời vợi, đôi bướm dập dờn bay sát cánh đến cuối chân trời...
__________ THE END __________
- Đau sao anh không rụt tay lại? _Cô vênh mặt lên hỏi.
- Vợ anh muốn thì anh có lên núi đao xuống biển lửa, anh cũng cam lòng mà. Anh yêu vợ anh nhất mà...
- Thế sao còn kêu đau?_Cô vẫn đanh đá.
- Nhưng đau thật mà. Chẳng lẽ đau không được kêu?_Anh nhăn nhó.
Thế là cô tiếp tục kéo tay anh qua vai mình, rồi rúc đầu vào lòng anh, giấu đi nụ cười hạnh phúc đang nở trên làn môi mềm mại.
- Nhung này...
- Sao anh?
- Em và mẹ là hai người phụ nữ anh yêu duy nhất trên đời này.
Cô trừng mắt nhìn anh, giận dữ:
- Sao lại chỉ có hai?
Anh hốt hoảng:
- Không lẽ em muốn anh... Không được anh không thể làm chuyện có lỗi với em...
- Anh nghĩ linh tinh gì đấy? Thế sau này em sinh ra một đứa con gái, anh không yêu nó sao? _Cô càng giận dữ.
- Tất nhiên anh yêu con gái anh rồi, đó là con gái anh mà, hơn nữa nó lại đáng yêu giống mẹ nó cho xem. Nhưng nó là con gái mà, đời anh chỉ có hai người phụ nữ thôi, em và mẹ.
Cô lại rúc đầu vào lòng anh, nhắm mắt lại và tận hưởng những giây phút hạnh phúc.
- Anh sẽ yêu em đến bao giờ?
- Mãi mãi. Kể cả khi em không còn yêu anh nữa, kể cả khi em đã quên anh, kể cả khi anh không còn trên thế gian này nữa, anh vẫn sẽ yêu em.
- Câu này nghe quen quen, anh lại cóp nhặt ở đâu đó đúng không? À, em nhớ ra rồi, là lời của Bùi Dực, trong "Sẽ có thiên thần thay anh yêu em" của Minh Hiểu Khê đúng không? Em không thích câu này tý nào hết! _Cô giận dỗi.
- Sao lại không thích? Câu này hay mà! Trong tập tiểu thuyết đó, anh thích nhất câu này!
- Nhưng em không thích_cô xúc động_ Người nói ra câu này có kết cục bi thảm lắm, người nghe kết cục còn bi thảm hơn, em không thích thế.
- Nhưng đúng với tâm trạng anh mà! Hơn nữa, nếu anh có bị tai nạn giống như Bùi Dực, anh nhất định không hiến tim đâu, người bị bệnh tim số mệnh rất mỏng manh, anh không muốn em như Tiểu Mễ, lúc ấy anh sẽ hiến giác mạc, hì, anh biết em yêu anh nhất là ở đôi mắt mà.
Anh cười tươi đầy hạnh phúc, còn cô trừng mắt, đấm nhẹ vào người anh giận dỗi:
- Anh dám? Ai cho anh chết mà anh đòi chết? Anh mà bỏ em lại một mình cũng theo anh luôn, không cho phép anh bỏ em lại mà ra đi thanh thản thế đâu!
Anh ôm cô vào lòng, vỗ về:
- Phải rồi, sao anh lại để người vợ đáng yêu nhất trên đời này phải bơ vơ một mình chứ. Anh phải phụ mẹ chăm chú ba trưởng thành, cùng em khiến mẹ trở thành người mẹ hạnh phúc nhất thế gian, rồi còn chăm sóc em thật chu đáo, để em là người vợ hạnh phúc nhất trên đời này nữa chứ nhỉ! Đời anh chỉ cần có vậy, đó cũng là tâm nguyện lớn nhất đời anh mà...
Cô không nói gì, mỉm cười đầy hạnh phúc, nắm lấy bàn tay anh, ngả đầu vào vai anh, nhắm mắt lại tận hưởng những giây phút hạnh phúc trong đời mình.
***
- Sao rồi em? Đã thấy khá hơn chưa? Bác sĩ nói sao?
Dạo này cô hay biếng ăn, người cứ thế ốm yếu đi, mặt mũi lúc nào cũng xanh xao, cơ thể gầy gò. Nhìn vợ ủ rũ đầy mệt mỏi, đôi mắt to tròn nặng trĩu. Cô cúi đầu, mắt nhắm tịt, tựa đầu vào vai anh, anh lại vỗ về:
- Được rồi, vợ anh giỏi nhất, vợ anh không sao, chỉ chút mệt mỏi này thôi, có là gì! Giờ đang ở cổng bệnh viện, mình về nhà nhá, về nhà, anh nấu cháo đút em ăn. Được rồi, được rồi...
Cô dúi đầu vào lòng anh , nhẹ nhàng nũng nịu:
- Thì ngoài cháo ra, anh có biết nấu món gì khác đâu!
- Được rồi, bệnh viện này không tốt, vợ anh ốm tý thôi mà làm gì thấy ghê, để anh đưa em qua khám ở bệnh viện khác, nhất định em không sao mà, hì, rồi, mình về thôi em... Hôm nay anh đặc biệt nấu món cháo trắng, cho thêm hành, nước mắm và bột ngọt, nhất định em sẽ thích mà!
- Anh...
Cô nghẹn ngào, khe khẽ lên tiếng:
- Anh à... sẽ vất vả cho anh nhiều... Anh...
Cô ngước mắt lên nhìn anh, mặt chất chứa bao nỗi niềm. Rồi đôi mắt cô sáng hẳn lên, nở một nụ cười thật tươi đầy hạnh phúc, cô reo lên:
- Anh sẽ phải nuôi thêm một đứa bé nữa, giờ anh phải chăm sóc cả em và con chúng mình...
Anh đơ người ra trong giây lát, rồi như chợt hiểu ra mọi chuyện, anh bế xốc cô lên, reo lớn:
- A... Thế là anh sắp được làm cha? Vợ anh đã mang thai? A...
Anh đầy hứng khởi bế cô trên tay, chạy, chạy, chạy và chạy... Làm sao tả hét sự phán khích và vui sướng tột độ của anh lúc này. Anh choáng ngợp trong niềm hạnh phúc dâng trào bất tận. nụ cười tươi, ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt khôi ngô của anh trong ánh nắng buổi bình minh càng thêm rực rỡ.
Thế là từ giây phút này, Tuyết Nhung được đặt dưới sự bảo hộ của ba con người. Hàng ngày, 6h sáng cô phải thức dậy, tập bài tập thể dục dành cho các bà bầu dưới sự giám sát của cậu em trai chồng. 7h, cô dùng bữa sáng đầy đủ dưỡng chất dành cho thai phụ do mẹ chồng trực tiếp chỉ đạo từ chọn thực phẩm, đến chế biến và cả việc điều chỉnh giờ ăn cho hợp lý. 7h30', cô đến cơ quan với sự bảo vệ nghiêm ngặt của người chồng yêu dấu. Toàn bộ thời gian ở cơ quan, cô làm việc với chế độ đặc biệt vì phần lớn công việc của cô đã có anh làm giúp. Cứ như thế, một ngày 24 giờ, một tuần 7 ngày, một tháng 4 tuần, cô sống thật an nhàn và hạnh phúc bên gia đình nhỏ, luôn yêu thương và đùm bọc lẫn nhau.
***
Cháu bé đã được 19 tuần tuổi, phát triển rất tốt và rất khỏe mạnh. Trong thời kì này nên giữ một chế độ ăn uống, làm việc và sinh hoạt thật hợp lý, đặc biệt cần hết sức chú ý đến sự an toàn cho thai phụ...Con phố Sài thành vẫn đông đúc như bao ngày cuối tuần khác. Ánh nắng ban mai thật rực rỡ bao trùm lên các tán cây rậm rạp một thứ ánh sáng diệu kì. Một tay anh xách túi đồ đựng đủ các loại sữa và thức ăn dinh đưỡng dành cho cô, tay kia nắm chắc lấy tay vợ mình, hai người đi trên vỉa hè, vừa đi vừa nói cười thật hạnh phúc biết bao.
- Anh à, mai mình ra biển nhá, em thích ngắm mặt trời lặn và cả lúc mặt trời mọc ở biển nữa. Lúc ấy, trông mặt trời như một cái bánh kem lớn và em chỉ muốn cắn vào một miếng thật to, để tất cả kem tan chay trong miệng, thật là ngọt, thật ngọt và thật thơm anh ạ.
Anh mỉm cười, cúi thấp xuống bụng cô, một tay giữ lấy lưng cô, tay kia xoa xoa vào đứa con đang lớn lên từng ngày:
- Con à, mẹ con kêu bố dẫn ra biển kìa, có mỗi ngày nghỉ...
- Anh nói vậy con nó ghét em bắt nạt bố nó thì sao?_ Chưa kịp để anh nói hết, cô đã dúi vào đầu anh một cái nhè nhẹ, nhăn mặt nhíu mày, giận dỗi.
Anh vẫn tiếp tục:
- Con à, mẹ con lại sợ bố mệt nữa rồi. Bố cũng thích ra biển lắm mà, lại được đi cùng mẹ con con thì hết ý còn gì.
Nói xong anh đứng thẳng dậy, cười lớn đầy đắc ý. Cô lườm anh một cái rồi nhéo vào tay anh.
- À, em đợi anh một lát anh vô trong mua thêm vài thứ đồ. Đứng đây đợi anh nhé, anh ra ngay.
Nói rồi anh chạy vội vào cửa hàng bách hóa phía trước.
Cô gái mặc bộ đầm bầu màu trắng say sưa đứng bên gốc cây lớn trên vỉa hè, mở cuốn tiểu thuyết ra tiếp tục đọc, vừa đọc, vừa đợi chồng mình. Từ cửa hàng bách hóa, anh nở một nụ cười thật tươi, nhìn cô đầy trìu mến, hăm hở bước lại gần.
Bỗng ánh mắt anh lóe sáng đầy hoảng hốt, chất chứa một nỗi kinh hoàng, anh hét lớn:
- Nhung, cẩn thận!
Cô giật mình quay lại phía anh, mắt còn vương vấn nơi cuốn tiểu thuyết đang đọc dở. Anh lao tới, kéo cô thật mạnh, cô ngã bật trên vỉa hè. Cô đơ người không biết chuyện gì đang xảy ra và thoáng giận sao anh xô cô mạnh quá, và... cô thấy đau... Nhưng "binh" rồi tiếng "rầm" đầy kinh hoàng. Anh bị hất bổng lên trước mui xe, rồi lăn nhào xuống đất, lăn qua 3 vòng rồi dừng lại ở gốc cây nơi cô từng đứng. Anh nằm trên vũng máu mà vẫn cố nhoài người về một phía nào đó, nơi đó, cô đang trong nỗi kinh hoàng khiếp đảm.
Cô hoảng hốt, tê dại, cô đứng lên rồi lại ngã xuống, đứng lên rồi lại ngã xuống, không cách nào khác, cô bò lồm ngồm lại phía anh. Anh với tay, nhoài người, mong nắm được bàn tay người vợ. Máu trong người cô chảy ra ướt đẫm chiếc váy trắng cô đang mặc. Cuối cùng, cô đã đến bên anh, quỳ xuống bên anh, vực anh dậy, đầu anh gối lên đùi cô. Bàn tay cô nắm lấy bàn tay đầy máu tươi của anh. Một màu đen tối sầm lại hòa lẫn màu máu đỏ tươi, thật ghê rợn và đáng sợ. Bóng tối bao trùm khắp mọi nơi, đám người xung quanh đã tập trung rất đông rất đông, ồn ào và chen lấn.
Cô choáng váng, dường như không còn nghe được mọi thứ âm thanh hỗn độn xung quanh, mặt mũi nghệt ra, tái mét, cổ họng nghẹn đắng lại, con mắt đờ đẫn, cô thấy đau buốt trong tim, rồi con mắt cô nhíu lại ép cho nước mắt chảy ra thành từng hàng, từng hàng, rơi tí tách tí tách. Máu trong người cô đang chảy ra, hòa lẫn vào dòng máu đang đổ ộc ra từ đầu và trán anh. Nét mặt không biểu cảm, nhăn nhó, anh đang rất đau. Đôi mắt đỏ ngầu, da mặt nhợt nhạt, gương mặt khôi ngô tím tái dính đầy máu và nước mắt. Anh nắm chặt lấy tay cô, dùng hết hơi thở cuối cùng, thều thào:
- Nhung à... Anh thật bất tài, không thể bảo vệ em nữa rồi... _anh nấc lên thành tiếng, máu trong mồm ộc ra nhiều thật nhiều, đôi mắt nhắm lại đầy mệt mỏi_ Anh... anh yêu em rất nhiều... hãy sống tốt em nhé... hãy tìm một người đàn ông tốt, có thể theo em...
Anh chưa kịp nói xong, cô đã dùng bàn tay nhỏ bé xanh xao bịt miệng anh lại, cô vô thức sợ máu cứ thế đổ ra, anh sẽ mệt...
- Không... anh không sao đâu, em biết mà... Anh không bỏ em lại đâu...
Cô nấc lên từng tiếng, giọng nói run run đầy tin tưởng. Rồi cô khóc, cô ắt đầu gào lên, đầu óc bắt đầu hoảng loạn, cuống quýt. Phải rồi, anh không thể bỏ cô lại được, không thể, anh đã hứa thế rồi mà. Trang tiểu thuyết trên vỉa hè đã ướt đẫm máu, còn vài trang phất phơ bất lực, mấy hộp sữa cũng lăn, lăn, lăn dài trên đường. Đám đông xung quanh càng ngày càng đông, tiếng ồn mỗi lúc một lớn thêm, và tiếng gọi của cô càng thêm bất lực. Máu trong miệng anh và cả trong mũi, trong tai anh cứ thế mà tuôn ra, anh co giật lên từng cơn bấn loạn, bàn tay vẫn năm chặt tay người vợ hiền. Nhưng rồi bàn tay ấy lỏng dần, lỏng dần, cô cảm nhận được điều đó và... anh buông thõng... Kiệt sức, cô cũng thế mà lịm đi trong vũng máu đỏ tươi. Tiếng còi xe cấp cứu vang lên thật gần thật gần, đang đến rất nhanh... nhưng không còn kịp nữa.
***
Một mình cô nằm quạnh hiu trong căn phòng rộng thênh thang, cô vẫn hôn mê. Nếu là trước đây, chỉ cần cô cảm mạo thông thường, cũng luôn có anh bên cạnh, nấu cháo đút cô ăn, lấy thuốc cho cô uống, đắp khăn ướt lên trán cho cô hạ sốt, và... anh sẽ ở bên cầu nguyện cho cô mau lành bệnh. Nhưng giờ đây, khi cô đang phải chịu nỗi mất mát lớn nhất không gì bù đắp nổi, chỉ trong một khoảnh khắc, cô liên tiếp mất đi người chồng dấu yêu và cả đứa con chưa chào đời vẫn thường xuyên quẫy đạp trong bụng cô, cô lại đơn độc nằm một mình trong căn phòng rộng mênh mông trắng toát đến ghê rợn.
Trong hành lang bệnh viện, ba cô y tá trẻ đang cố gắng giữ chặt một cô gái yếu đuối đang cùng quẫn, ra sức vẫy vùng để thoát ra khỏi chỗ lạnh lẽo đau khổ này.
- Buông tôi ra, mấy người tha cho tôi, để tôi về đi mà, tôi cầu xin mấy người, hãy cho tôi về nhà..._Cô đau đớn van xin và ra sức vùng vẫy.
- Thưa cô, cô không được phép rời khỏi giường bệnh, bác sĩ nói cô mất máu quá nhiều...
Không thể kiên nhẫn hơn nữa, cô giẫy giụa la hét:
- Mấy người hãy cho tôi về đi mà! Sao mấy người ác thế? Ngay tới tang lễ của anh cũng không cho tôi về? Anh ấy không bỏ tôi lại đâu... Hãy cho tôi nhìn mặt anh lần cuối đi có được không? _Cô yếu ơt_ Thiên Sơn, anh không bỏ em lại một mình đúng không anh...
Cô ngồi khụy xuống sàn, nước mắt giàn giụa, dường như máu từ vết thương của cô lại chảy ra, loang trên sàn nhà... rồi cô ngất lịm đi trong vòng tay ba người y tá...
***
- Cô cút ra khỏi căn nhà này ngay... Cô không có tư cách để sống trong căn nhà này nữa, ở đây không ai chào đón cô hết.
Người đàn bà một tay quay bánh xe lăn, tay kia ra sức xua đuổi một cô gái yếu ớt, thân hình gầy gò, xanh xao, mà đay nghiến.
- Con xin mẹ, hãy để con ở lại, mẹ đuổi con, giờ con biết đi đâu?
Cô gái yếu ớt vai nài, cô ngã nhào xuống đất khi bị đẩy mạnh và bất ngờ, hàng nước mắt lăn dài trên gò má nhô cao. Người mẹ chồng tiếp tục đay nghiến, giọt nước mắt lặng lẽ rơi, rơi trên đôi vai gầy gò của cô.
- Chị không có tư cách ở lại ngôi nhà này. Ngay đến tang lễ của chồng mình, chị cũng không đến dự, chị đâu đủ tư cách để làm con, làm vợ và làm chị trong cái ngôi nhà này chứ, chị đi đi cho... Chị còn không đi? Được chị không đi thì tôi sẽ đi, tôi đi là được chứ gì?
Tuyết Nhung cố gắng nhoài người theo, cố gắng níu giữ bàn tay bà...
- Mẹ hãy để con được ở bên chăm sóc cho mẹ, con là người vợ không tốt, mẹ hãy cho con gữi tròn chữ hiếu, con xin mẹ... Mẹ đi đâu... con sẽ theo đó, chỉ cần được ở bên mẹ, mẹ bắt sao con làm vậy... Mẹ...
Dòng nước mắt chị ướt đẫm bàn tay bà, dường như có chút động lòng, bà dịu giọng.
- Được, chị đã nói vậy, tôi sẽ để chị ở lại_rồi lại đay nghiến_ Từ giờ chị phải chăm sóc phụng dưỡng cho tôi không nửa lời được oán trách...
Ngày tháng lặng lẽ trôi đi. Hàng ngày, cô vẫn đến cơ quan làm việc nhưng giờ đây cô không ngồi chỗ đó nữa, cô chuyển sang chỗ vốn thuộc về anh, bởi cô luôn cảm thấy anh ở bên cô, cổ vũ và cầu nguyện những điều tốt đẹp cho cô. Tấm hình anh lúc nào cũng tươi cười, ánh mắt rạng ngời, nét mặt rạng rỡ, anh đang nhìn cô đầy kì vọng tin tưởng. Nhiều lúc thấy người ta có đôi có cặp, nhìn gia đình người ta hạnh phúc bên những đứa con thơ, cô hơi chạnh lòng. Nhưng nhìn người mẹ chồng mỗi ngày mỗi khỏe hơn, cậu em chú mỗi ngày mỗi trưởng thành, cô lại thấy sung sướng vô cùng.
Nhưng những ngày tháng không có anh, thật nặng nề. Có những hôm, đang ở cơ quan, bỗng chuông điện thoại vang lên, một giọng nói vọng lại "Chị về đây ngay cho tôi... Chị có về ngay không thì bảo nào?" Thế là cô lại vội vàng chạy tới phòng tổ trưởng, xin phép nghỉ rồi tất tả chạy về nhà... đưa bà mẹ chồng đi... dạo! Tối tối bưng nước rửa chân cho bà đi ngủ, nước không bị kêu lạnh quá thì lại quá nóng "Chị muốn tôi chết sớm có đúng không? Tôi chết đi rồi chị có thể tự do thoải mái có đúng không hả?" Có hôm, vừa bước chân xuống khỏi giường, xỏ vào đôi dép, chị bỗng kêu thất thanh, bàn chân tê buốt vì giẫm phải thủy tinh vỡ vụn. Chị đi tập tễnh đến cả tháng trời... mà quả nhiên, không một lời ca thán. Mỗi khi tan sở, chị lại tất bật về nhà, chăm sóc người mẹ chồng khó tính, lo nốt phần việc còn dang dở nơi cơ quan và kèm cậu em trai đang học cấp 3.
Ngày tháng cứ thế trôi đi, cô vẫn sống bận rộn, nhưng vui vẻ và lạc quan, vẫn tin tưởng rằng, anh không rời xa cô. Từng phút từng giây trôi đi vẫn luôn như vậy!
........
***
5h chiều, tan sở, cô vội mang chiếc hộp giấy lớn đến thăm anh. Ôm trên tay bó hoa hồng phấn thật lớn, đến bên ngôi mộ nằm lặng lẽ trong một góc khuất. Anh vẫn im lìm nằm dưới tầng đất lạnh kia, vẫn nở nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời ban mai. Cô đặt bó hoa bên khung ảnh anh, mỉm cười.
- Anh, hôm nay em tan trễ _thở một hơi thật dài_ em phải chạy vội tới đây đấy! Sợ quản lí họ không cho vào, hì. Anh này, sinh nhật vui vẻ anh nhé. Em đem bánh đến cho anh đây, bánh năm nay không quá nhiều kem như năm ngoái đâu anh à, anh ăn nhất định không ngấy, hihi
Nói rồi, cô lấy từ trong hộp giấy ra chiếc bánh kem nho nhỏ, trên đó có một bông hồng phấn lớn ở chính giữa được tỉa tót rất công phu, kế bên là một nụ hoa lớn đang chớm nở, hé ra một màu hồng nhạt bên miệng cánh hoa và bên kia là chiếc lá lớn, nổi rõ cả từng đường gân trăng trắng, xung quanh là 32 nụ hoa nhỏ, 32 năm anh sống mãi trong tim cô...
Từ ngày anh ra đi, cô trở nên sợ màu đỏ, thứ màu sắc đam mê mà trước đây cô hằng trân trọng. Nhưng nỗi hoảng sợ khi màu đỏ tươi của máu hòa trộn lẫn với màu đen u tối của góc khuất tâm hồn, khiến cô trở nên khiếp đảm màu sắc nóng bỏng đó. Từ ngày anh ra đi, mọi vật dụng trong nhà màu đỏ đều được thay thế bằng những màu sắc tươi tắn khác, chiếc áo hay chiếc váy đỏ anh mua tặng cô, cô đều bỏ đi hoặc không bao giờ nhìn đến nữa, những đóa hồng nhung quyến rũ cũng dần bị lãng quên...
Cô nhẹ nhàng cắt chếc bánh ra thành nhiều miếng nhỏ, vừa thủ thỉ tâm sự với anh:
- Anh à! Đã 5 năm em làm bánh kem cho anh, hì, năm nào cũng có chỗ hơi khó ăn... Nhưng anh yên tâm, năm nay khác, em đã rất cẩn thận, anh ăn nhất định không bị ngấy chút nào đâu. Dạo này trình độ nấu nướng của em khá lên nhiều, có thể mở nhà hàng được đấy anh! Hì
Cô đưa miếng bánh có bông hoa lớn lại gần phía anh rồi lấy phần bánh nhỏ, có nụ hoa đang cười kia đưa lên miệng.
- Còn phần này của em, hì, em cũng muốn thử coi khi thành bánh rồi nó có ngon không nữa, hihi
Cô mỉm cười thật tươi, cắn một miếng nho nhỏ, nhắm mắt lại để miếng bánh ta chảy trong khoang miệng mình, vị man mát và hương quế theo đó mà lan tỏa tới mọi tế bào trong cơ thể. Nước mắt cô cứ thế là ứa ra, lăn dài, lăn dài, chảy vào khóe miệng, mặn chát. Trước đây, món nào cô nấu cũng khó ăn. Nhưng món nào cô nấu anh cũng khen ngon, khó ăn đến mấy anh cũng ăn hết và luôn tán thưởng cô bằng một cái hôn nhẹ. Anh nói từ từ rồi sau này cô sẽ nấu ăn rất ngon, tới chừng đó sẽ mở một hàng ăn nhỏ, anh sẽ về phụ cô quản lý hàng ăn, sẽ không phải đi làm thuê cho người ta nữa... Nhưng khi cô còn đầy vụng về thì anh đã ra đi... Giờ đây khi món ăn cô nấu món nào cũng thơm ngon thì anh lại không được thưởng thức nữa. hàng nước mắt cứ thế, cứ thế lăn dài trên khuôn mặt cô, chảy xuống cổ, ướt đẫm.
Phía xa xa, một chàng trai một tay ôm bó hoa bách hợp trắng, một tay đưa lên dụi mắt, cố giấu đi những giọt nước đang chực trào ra nơi khóe mắt kia. Nếu là trước đây, anh đã chạy lại đòi chị Hai cho ăn bánh kem, nhưng giờ, anh không đủ can đảm nữa... Giờ đây anh đã là một chàng sinh viên đại học, ngày ngày vẫn có chị Hai bên cạnh, kèm cặp bảo ban... Đợi bóng cô đã khuất sau hàng rào kia, anh tiến lại gần. Người anh trai vẫn nằm im lìm, nở nụ cười rạng rỡ dưới cái nắng yếu ớt lúc ngày tàn. Chàng trai mỉm cười, đặt bó hoa xuống cạnh bó hồng phấn.
- Anh, em tới rồi nè. Anh hai thật sướng quá, chị Hai đã thức cả buổi trưa làm bánh mừng sinh nhật Hai. May mà em khôn, đến trước nhưng núp đằng kia, thế mới được ăn hôi chứ, hihi. nè, Hai không ngại khi em ăn thử một miếng chứ? Chà chà... trông đẹp mắt ghê, không biết có ngấy như năm ngoái không ta?
Vừa nói anh vừa cúi xuống, nâng lấy phần bánh có hình chiếc lá lên, cắn một miếng lớn. Mùi hương quế lẫn với hương chocolate hòa quyện vào nhau, thoảng qua mũi, một cảm giấc man mát lạ thường, ngầy ngậy của kem và chút gì đó ngọt ngào như tình yêu đôi lứa.
- Anh Hai này, mẹ vẫn giận chị Hai nhiều lắm, em không biết tính sao nữa, Hai kêu em phải làm gì đây. Nhìn chị Hai vất vả hoài, em buồn lắm, mà mẹ không chịu hiểu!_anh trầm ngâm và có chút buồn rầu.
Anh im lặng, đứng bên nấm mồ trắng ngày nào cũng được chị Hai tới thăm và quét dọn. Hồi lâu, anh lên tiếng.
- Anh, mai có lẽ em không đến thăm Hai được, mai Hai có rảnh, ghé qua trường, cổ vũ em đánh bóng chuyền nhá, khoa em đấu với bên Quản trị, yếu ghê lắm, Hai nhớ tới cổ vũ nhá._Anh nhìn vội xuống đồng hồ_ Giờ trễ quá rồi, em về đây, phụ chị Hai nấu cơm chiều. Em về Hai nhá, chúc Hai sinh nhật vui vẻ!
Nói rồi anh quay đầu chạy thẳng ra phía cổng, kéo tay lên gạt hàng nước mắt trên khóe mi đang tuôn trào...
***
Sáng ra, đợi Tuyết Nhung đã khuất bóng nơi đầu hẻm, Thiên Hà chạy thẳng vào nhà, đối diện người mẹ ngồi trên xe lăn, đang nhấp chén trà. Anh như định nói điều gì... rồi lại thôi. thấy con trai nhấp nhổm, bà lên tiếng:
- Sao hôm nay chưa đi học hả con? Ầ, mẹ còn ít tiền lương hưu, nếu cần gì, con cứ lấy...
- Không, mẹ... con....
Bà vẫn chăm chú lắng nghe:
- Mẹ à... con thấy... Chị Hai vất vả quá. Anh Hai... người tài xế say rượu... mà sao mẹ cứ trách chị Hai con hoài, tội chị lắm mẹ à!
Bà gườm mắt nhìn cậu con trai, gầm lên dữ dội.
- Con bị sao vậy hả? Nó ở lại ngôi nhà này là có mục đích, nó là con hồ li tinh, vì nó mà anh trai con chết, sao con lại đi bênh vực cho nó vậy chứ? Con nhìn anh Hai con đi, vì ai mà nó chết?
- Mẹ à _anh kiên quyết_ Nếu mẹ nói chị Hai có mục đích vậy mục đích là gì? Anh Hai mất đã 5 năm, chị còn ở lại, chăm sóc mẹ và con, chịu bao vất vả thiệt thòi cũng không đi bước nữa. Trong cùng một ngày, chị Hai mất đi anh Hai và mất đi cả đứa con còn nằm trong bụng, chị Hai không thể dự tang lễ là vì mất máu quá nhiều, còn hôn mê thoi thóp trong viện, sao mẹ trách chị hoài thế chứ?
- Phải, không tại nó thì tại ai đây?_bà gầm lên dữ dội_ Ngày đó, sư thầy đã nói, nhà ta sẽ có đại hạn, cần làm lễ giải hạn. Nhưng sao chứ? nếu làm lễ sẽ mất một khoản tiền rất lớn,mẹ muốn tích góp lại cho vợ chồng nó đi học thêm, hoặc chí ít cũng để tẩm bổ cho mẹ con nó. Nhưng rồi sao? Anh trai con lại vì thế mà gánh hết tai ương của cả cái nhà này. Tại ai chứ? Rồi nó cứ ở đây, cứ vất vả, cứ thế chăm sóc 1 bà già tàn phế và một cậu em rai chồng nhỏ dại. Mẹ phải làm sao đây? Nó càng làm vậy, mẹ càng day dứt. Càng day dứt thì càng muốn nó đi... Mẹ con mình không thể ích kỉ giữ nó mãi bên cạnh được con à!
Rồi bà bật khóc, bà khóc nấc lên như đứa trẻ mất phương hướng. Thiên Hà ngây người nhìn mẹ đầy xót xa. "bịch" Tiếng một vật thể gì đó rơi xuống sàn. Thiên Hà nhìn ra cửa, khẽ kêu lên:
- Chị Hai!
Tuyết Nhung đã đứng đó từ lúc nào, ánh mắt long lanh chất chứa bao nhiêu nước, đôi môi run lên, cổ họng nghẹn đắng lại, cô chạy xô vào, ôm lấy đôi vai đang run lên của nguười mẹ chồng, bật khóc.
- Mẹ à, con biết mẹ luôn yêu con mà, con không ***** đâu, con sẽ để mẹ trở thành người mẹ hạnh phúc nhất thế gian này, con sẽ không bao giờ, không bao giờ ***** lại mà ra đi đâu.
Hai người phụ nữ ôm nhau khóc, nước mắt ướt đẫm cánh tay rắn giỏi của người đàn ông duy nhất, chỗ dựa tinh thần duy nhất của họ và... anh cũng đang khóc!
***
Cô đang thả bước trên vỉa hè phía ngoài trường đại học. Một ngày cuối tháng năm đầy oi ả. Ánh nắng vàng rực trải đều trên con phố, trên các vòm cây, tiếng ve kêu inh ỏi. Một chàng trai đang chạy theo phía sau, gọi lớn:
- Chị Hai, đợi em với!
Cô quay lại, nở một nụ cười thật tươi và rạng rỡ như ánh nắng kia:
- Chú ba không ở trong đó, ra đây làm gì?
- Thầy Hiệu trưởng đang đọc diễn văn, ngột ngạt quá, em ra ngoài với chị.
- Để mẹ trong đấy hay sao? Chị ra ngoài mua nước thôi mà!
Không gian yên lặng chỉ còn tiếng ve kêu râm ran, tiếng xe cộ trên đường gần như nhòa đi bởi tiengs ve kêu âm ỉ.
- Chị Hai, ban nãy lên phát biểu em rút chết mất. Mà nhớ lại hôm qua chị dặn, em cứ nhìn thẳng lại chỗ chị và mẹ, thấy hiệu quả ghê. Mấy ánh mắt bọn bạn trông sợ lắm, nhưng chị và mẹ lại khác, rất gần gũi thân thương.
- Ừ, chú phải học cách bình tĩnh và tự tin trước đám đông nhiều. Sau này, nhiều khi phải thuyết trình một vấn đè trước đối tác, hoàn toàn xa lạ, lúc ấy áp lực hơn nhiều!
- Hì, sợ gì, lúc ấy có chị chỉ dãn, em chả lo.
- Lớn rồi, phải tự liệu lấy chứ! À mà này, sếp Lã nói tuần sau chú nộp hồ sơ, xong nửa tháng nữa tới công ty làm việc. Thực ra với trình độ và những gì chú học được ở trường, làm trợ lý quả hơi thiệt thòi. Nhưng cứ cố gắng phấn đấu, một thời gian có kinh nghiệm, chắc chắn sếp Lã sẽ dành cho chú một vị trí khác thích hợp hơn.
Ánh mắt anh sáng lên.
- Chị, chị và anh Huy...
Cô quay lại, hơi kiễng lên, lấy tay gõ vào trán anh mấy cái:
- Bậy bạ, chị và sếp Lã là bạn và sẽ mãi là bạn thôi. Cả đời chị chỉ yêu và có một người chồng duy nhất, là anh Thiên Sơn, anh Hai của chú thôi. Đừng có nói linh tinh trước mặt mẹ, mẹ lại suy nghĩ nhiều, nghe chưa!
- Dạ_Thiên Hà phụng phịu.
Hai chị em cứ thế tiếp tục đi trên con đường rợp bóng xà cừ.
- Chị đứng đây đợi em, em qua mua nước cho. Nhớ đứng đây đợi em nhá!
- Ừ, đi cẩn thận.
Thiên Hà chạy vù sang cửa hàng bách hóa bên đường, mua hai chai nước khoáng, rồi còn nói chuyện gì đó với ông chủ. Anh quay lại nhìn chị, tay giơ hai chai nước lên vẫy vẫy, nở một nụ cười thật tươi thật rạng rỡ, đầy tin tưởng. Nụ cười ấy rất... Nhưng không phải, Tuyết Nhung biết vậy. Cô biết là không phải, nhưng quả thực rất giống! Cô đáp trả bằng một nụ cười hiền hòa, nghiệng nghiêng đầu vuốt vài sợi tóc rơi xuống trán.
Thiên Hà bước ra, một tay xách hai chai nước, tay kia bưng một hộp thủy tinh trong xuốt, bên trong là một chiếc bánh rất lớn với cách phối trí màu sắp hài hòa hấp dẫn, hồng hồng, xanh xanh đẹp đến lạ kì. Tiếng chuông điện thoại reo lên, anh đổi tay, lấy điện thoại ra ngắm chừng co có chuyện gì. Ánh mắt cô vẫn dõi theo, vẫn nghiêng nghiêng đầu, mỉm cười đợi anh về. Nhưng bỗng anh mắt ấy lóe lên đầy hoảng hốt. Một chiếc xe tài đang ầm ầm lao tới. Cô kinh hoàng hét lên thật lớn:
- Thiên Hà... cẩn thận...
Anh còn chưa kịp định hình ra là có chuyện gì thì cô đã lao tới, đẩy mạnh cậu em trai ra rồi cô ngã khụy xuống đất, bánh xe lăn qua, ngấu nghiến nhai nát cánh tay phải cô đầy hung tợn. Đầu cô đập mạnh xuống đường, làm thành vết lõm sâu hoắm. Hai chai nước lăn lăn lăn ra giữa đường, chiếc họp thủy tinh vỡ vụn, chiếc bánh méo xệch còn nhìn rõ hàng chữ "Chị Hai, em và mẹ luôn luôn yêu chị!" Chiếc điện thoại trên tay anh rơi xuống, cũng vỡ tan tành. Thiên Hà sững người ngây ra trong giây lát, rồi anh vùng dậy, chạy lại bên người chị nằm bệt bên vũng máu. Tuyết Nhung mặt tái mét, xanh xao, đôi môi tái đi và nhợt nhạt, nhưng ánh mắt cô vẫn long lanh sáng ngời, ánh mắt vẫn đng mỉm cười với cậu em trai. Giờ cô đã cảm nhận được những gì trước đây anh phải trải qua. Thực sự rất hoảng hốt, rất lo lắng, rất kinh hoàng và rất đau. Chị thấy lành lạnh, sống lưng ướt đầm máu, cánh tay ướt đầm máu...
Thiên Hà vội đến bên người chị, hốt hoảng thét gào, kêu cứu:
-Có ai đó không, làm ơn, làm ơn giúp tôi... Gọi cấp cứu nhanh lên, làm ơn... AI ơi, giúp tôi, làm ơn giúp tôi đi mà...
Tiếng la thét của anh run lên trong bất lực, vực đầy Tuyết Nhung lên, gối lên đùi mình, bàn tay trái Nhung vịn chặt cánh tay anh. Nhìn gương mặt khôi ngô vương chút kinh hoàng tái mét, đôi mắt đờ đẫn của người em trai, rồi nhìn ra chiếc hộp thủy tinh đã vỡ, hàng chữ cũng hốt hoảng dạt về một bên, lo sợ, cô thều thào:
- Chị đói rồi, chị muốn ăn bánh... Ựa...
Máu từ đầu cô túa ra rất nhiều, chảy đầm đìa trên đùi cậu em trai, máu từ miệng cô cũng bắt đầu chảy ra...
- Chú không định để chị chết làm một con ma đói chứ?
Nghe được cả hơi thở yếu ớt của chị Hai, Thiên Hà khóc nức với tay kéo chiếc hộp về bên, nước mắt giàn giụa, rơi từng giọt tí tách vào chiếc bánh.
- Được, em đút bánh chị Hai ăn, ăn hết chiếc bánh, chị Hai sẽ không sao mà, chị Hai rất giỏi, chị Hai không sao, chị Hai không bỏ em và mẹ lại đâu mà, chị Hai...
Anh gạt hết thủy tinh vỡ qua một bên, lấy một miếng bánh nho nhỏ, đưa lại miệng chị mình:
- Chú ba, không có chị chú phải sống thật tốt nhé... Ựa... chăm sóc mẹ thật tốt nghe chưa...
Cô há miệng đón lấy miếng bánh, khẽ nhoẻn miệng cười. Ngậm miếng bánh trong miệng, cảm nhận hương vị ngọt ngào man mát lan tỏa tới từng ngõ ngách trong cơ thể. Chiếc bánh rất ngon, ngòn ngọt, mằn mặn, lại tanh tanh, mùi tanh của máu, phải rồi, là máu từ đầu cô rơi vào.
- Chị muốn ăn thêm miếng nữa_Cô khẽ khàng lên tiếng.
Từng hơi thở dốc đang khiến cô đau nhói, nước mắt đang ứa ra hòa lẫn với máu đang chảy, ngực cô phập phồng phập phồng hơi thở rất yếu.
Thiên Hà vừa khóc, vừa kêu la vừa gạt tìm một miếng bánh thật to, thật ngon, không có máu, không có nước mắt, không có mảnh vỡ thủy tinh đưa đến bên miệng chị mình. Rồi cánh tay anh thấy nhẹ dần nhẹ dần, tay người chị víu vào nhẹ dần nhẹ dần, rồi buông thõng. Con mắt cô lờ đờ đồi đục lại, mi mắt nhẹ nhàng khép chặt. Đưa miếng bánh tới cửa miệng Tuyết Nhung, anh càng thất thần kêu gào:
- Chị Haiiiiiiiii.... Chị Hai không được bỏ em... Chị Hai rất giỏi mà chị Hai...
Từ trong đám đông, chiếc xe lăn chở một người mẹ gương mặt hiền lành phúc hậu chất chứa một nỗi đau ghê gớm đang tiến lại gần...
Tiếng còi xe cấp cứu vang lên rất xa rất xa, đang lại gần, rất nhanh, rất nhanh... Nhưng vẫn không kịp.
***
- Anh à, đã 7 năm rồi, em nhớ anh nhiều lắm. Hì, con mình đã lớn thế rồi đấy. Con ơi, con có nhớ mẹ không? Anh nhìn kìa, con bé có đôi mắt giống anh quá trời!
- Ừ, em đã thay anh chăm sóc chú ba khôn lớn rồi... Có điều anh không thể để em là người vợ hạnh phúc nhất thế gian, anh xin lỗi...
- Chỉ cần được ở bên anh, dù ở đâu chăng nữa, em đều hạnh phúc. Ý con yêu đang cười với em nè! Đưa con em bế cái nào... Úi, mái tóc này đúng là của mẹ rồi nè, mềm và rất mượt, ý cả cái môi nữa này... Con đáng yêu quá, đáng yêu y như mẹ vậy.
Phía cuối con đường, người đàn ông cao lớn ẵm trên tay một bé gái đáng yêu, đôi mắt to tròn như một thiên sứ đi bên cạnh người phụ nữ thân hình mảnh mai, vừa đi vừa trò chuyện thật vui vẻ, thật hạnh phúc và... họ đi mãi, đi mãi...
Trên bầu trời cao trong xanh vời vợi, đôi bướm dập dờn bay sát cánh đến cuối chân trời...
__________ THE END __________
Ước Nguyện Của Anh ~ Welcome To Website >>>>> Download Now
Trả lờiXóa>>>>> Download Full
Ước Nguyện Của Anh ~ Welcome To Website >>>>> Download LINK
>>>>> Download Now
Ước Nguyện Của Anh ~ Welcome To Website >>>>> Download Full
>>>>> Download LINK