Sau "lần đầu tiên" ấy, anh không còn quan tâm tới em nữa... Chỉ đến khi nào anh muốn "giải quyết" nhu cầu thì anh mới gọi em tới.
Em năm nay 21 tuổi, hiện đang học liên thông đại học năm cuối. Dù được sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả nhưng cuộc sống của em từ trước tới giờ luôn bình yên và hạnh phúc. Thế nhưng khi bắt đầu biết yêu cũng chính là lúc em cảm thấy mệt mỏi và mất hết niềm tin vào cuộc sống!
Từ khi tốt nghiệp cấp 3 đến khi học xong 3 năm cao đẳng, em chưa hề yêu và nhận lời quen ai vì thực sự, em chưa hề rung động trước người con trai nào. Cũng vì một phần do em kén chọn, luôn đưa ra lý do để chê người này, người kia để dễ từ chối... và có lẽ vì vậy nên giờ đây, em đang bị quả báo.
Người ta thường nói “Người yêu mình thì mình không yêu còn người mình yêu thì lại không yêu mình”, em cũng thấy câu nói này rất đúng với chính bản thân em. Em đã từ chối tình cảm chân thành của nhiều người để chạy theo một người mà ngay từ khi mới quen, em đã biết người ta sẽ không bao giờ yêu mình và thuộc về mình.
Em quen anh khi bắt đầu đi làm thêm, nhà anh đối diện chỗ em làm và hàng ngày anh hay qua mua đồ. Anh và em hay cãi nhau mỗi khi gặp mặt, rồi sau đó, anh lại chạy theo xin số điện thoại em để làm quen. Giờ đây khi ngồi nghĩ lại em thấy rất hối hận vì đã chấp nhận quen anh quá nhanh khi mà chưa biết gì về anh.
Dù biết anh không chân tình nhưng tôi vẫn mù quáng yêu anh (Ảnh minh họa)
Thật ra lúc đầu em quen anh vì thấy anh đẹp trai và vì một suy nghĩ đơn giản rằng, quen anh để có người chở đi chơi mỗi khi buồn. Và chính cái suy nghĩ đó mà giờ đây em thấy mình đánh mất đi rất nhiều thứ.
Đã bao lần em ước rằng, nếu như cho thời gian quay lại em sẽ không gặp anh, không quen anh và em sẽ không yêu anh nhiều như bây giờ. Nhưng hối hận thì đã muộn rồi phải không anh?
Lúc mới làm quen nhau, anh tỏ ra rất tốt, ga lăng, chiều chuộng em đủ thứ nhưng khi nhận lời quen được một thời gian, em mới nhận ra rằng anh không hề yêu thương em mà chỉ lợi dụng em. Anh cộc cằn và không hề tôn trọng em. Anh luôn muốn em làm theo mọi yêu cầu của anh nhưng ngược lại, anh không hề quan tâm tới cảm giác của em. Vậy mà chẳng hiểu sao em vẫn chịu đựng được và ngày càng yêu anh hơn.
Mới quen nhau nhưng anh đã luôn đòi hỏi và khi em không chịu thì anh lại giận dỗi. Và rồi chính vì sợ anh giận, sợ anh bỏ rơi mà em đã cho anh cái quý giá nhất của đời con gái. Được một lần thì sẽ có nhiều lần và mỗi lần như vậy em lại phải uống thuốc ngừa thai khẩn cấp… và cho đến bây giờ, chính em cũng không nhớ là mình đã uống bao nhiêu viên thuốc.
Sau “lần đầu tiên” đó, anh không còn quan tâm tới em nữa, chỉ khi nào anh muốn “giải quyết” nhu cầu thì anh mới gọi em tới. Anh lợi dụng em không chỉ về thể xác mà cả về tiền bạc. Em luôn cung phụng, đáp ứng yêu cầu của anh khi anh cần tiền. Khi không có là lập tức anh giận và không chịu gặp em nữa.
Đã bao lần em thấy mệt mỏi, nói không tiếp tục quen anh nữa nhưng khi anh gọi em lại không cầm lòng được. Càng ngày em càng yêu anh nhiều hơn! Cứ như thế… em tự đánh mất mình và mù quáng chạy theo anh dù biết anh không tốt, anh không hề yêu mình!
Em phải làm gì đây với một chàng trai chỉ lợi dụng em như vậy? Xin mọi người cho em những lời khuyên chân thành để em tìm ra con đường đi cho bản thân mình!
Em xin chân thành cảm ơn!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét