Được tạo bởi Blogger.
(HN) - (TP.HCM)

Two col-right

One Col

RSS

Thứ Ba, tháng 5 01, 2012

Trước hết khi đọc fic này các bạn fãi hiểu được nội dung sâu xa của cuộc đời nhân vật nên By xin rút ngắn fần mở đầu này.
18 năm trước.........
* Một sinh viên nghèo đã kết duyên cùng một cô tiểu thư giàu có,xinh đẹp, giỏi giang. Tưởng chừng tình yêu của hai người sẽ hạnh phúc nhưng không may một cơn sóng gió khủng khiếp lại ập tới, khiến cảnh gia đìh trong yên ắng bị tan nát bởi chính người chồng cô hằng thương yêu bấy lâu nay. Đôi dâm phu dâm phụ này đã lừa gạt cô tình yêu lẫn vật chất. Khi biết ra sự thật trớ trêu này rằng người chồg ko hề yêu thương cô mà chỉ quan tâm đến cái tài sản to lớn của gia đình cô. Vì sự mất mác lừa gạt, đau buồn và tủi nhục trong thất vọng nên cô đã tìm đến cái chết nhưg sự lựa chọn của ông trời ko cho phép cô ra đi. Bởi trong người cô đã mang thai giọt máu của tên phản bội ấy , cô rất muống giết đi sinh mạng bé bỏng này nhưg trợt nhận ra đứa trẻ ko có tội nên đã ra đi chịu đựng mang gánh nặg này.....
Vào năm cậu bé được tròn 4 tuổi, người mẹ lâm bệnh nặng và qua đời chỉ để lại 2 kỉ vật nhỏ là quyển nhật kí viết về đời tư của cô lúc trẻ và chiếc lắc được làm bằng cẩm thạch có khắc họa vô cùng độc đáo....
Đứa trẻ ấy đã sốg cô độc từ năm lên 4, thật may đã được 1 ông già tốt bụng, giàu có độc thân nhận nuôi dưỡng....
Sau đây là phần giới thiệu nhân vật cho chuyến đi fiêu lưu kịch tính của fic
-Lương Kiệt Phát ( Poz), 1 anh chàng đầy vẻ lạnh lùng, 17 tuổi, hot boy có tiếng nổi danh quậy phá.
-Trần Ngọc Tuyết Nhi, 1 cô gái khi mới sinh ra đã là cành vàng lá ngọc, xinh như búp bê nhưg vẫn có chút bí ẩn...
-Lương Thị Hồng Vy,sao đây ta, thừa hưởng gương mặt ĩnh đep từ nhỏ, âm mưu, toan tính...
Và một số nhân vật sẽ được xuất hiện vào lúc sau "hihi"

Tại trường cấp 3 "MEM" FAMILY.......
Một học sinh nữ được chuyển trường tới và muốn trở thành một học sinh bình thường như bao người khác. Và nó được nhà trường xếo vào lớp 11B5....Hồi chuông báo hiệu tới giờ vô học. Có một nam sinh hét toán lên giữa lớp 11B5:
-Êh, mọi người ơi, nge nói lớp mình có học sinh mới chuyển tới đó, ko biết là nam nay nữ nữa?
-Ai, ai..........?_cả lớp nháo nhào hõi.
Vừa đúng lúc thầy giáo bước vào, lớp trưởng hô:
-Cả lớp đứng.
-Mời các em ngồi, hôm nay thầy muốn thông báo cho các em biết lớp ta sẽ có bạn mới chuyển vô( vừa nói dứt câu cánh tay của thầy chỉ về phía cửa), hoan nghênh em vào lớp 11B5.
Nhõ bước vào, với vẻ mặt sắc sảo, vô cảm và diện trong người bộ đồng phục của trường nó đẹp làm sao ấy rồi nhõ cúi đầu chào mọi người trong lớp. Cả lớp lúc này ồ lên như có sấm chớp tới, bọn con trai ai náy mắt sáng rỡ như gặp tiếng sét ái tình vậy nhưng chỉ riêng đặc biệt anh chàng hot boy thì chẳng hề biết chuyện gì đang xảy ra( lí do gì đây ta, tại sao lại ngủ gật...à ha thì ra là hôm qua đi chơi tới tận 4h sáng mới về nên thèm ngủ). Còn bọn con gái thì nhìn nó với ánh mắt ko mấy thiện cảm( gì nữa đây trời...sợ sắc đẹp của nhỏ sẽ chiếm hết tình củm của hot boy trong trường đây mà). Lúc này thầy mới lên tiếng để trấn tĩnh cuộc náo loạn lại:
- Nào các em trật tự , thầy xin giới thiệu đây là bạn Trần Ngọc Tuyết Nhi, vừa mới du học bên Pháp về( thầy vừa nói câu đầu xong cả lớp lại ồ lên ngưỡng mộ)và chuyển đến trường chúng ta. Các em hãy giúp đỡ, thân thiện với bạn nhé. Em có thể kím chỗ cho mình rồi đó.
- Dạ, cảm ơn thầy_nhõ trả lời mà chẳng thích thú gì.
Nó bước xuống, bọn con trai la lối ầm ĩ :
- Ngồi với tớ nè, chỗ tớ còn trống.
- Ngồi chỗ tớ đi.....(bọn con trai đua nhau mời nhõ nhưng nhõ thì vẫn im lặng)
Đi xuống dãy bàn cuối lớp, nhõ tự lấy ghế ngồi vào chỗ trống bên dưới. Khiến cho bọn con trai buồn rầu, thất vọng, còn bọn con gái thì mặt mày nhăn nhó, tức giận và thỏ thẻ với nhau:
- Nó chẳng biết sợ là gì, mới vào trường mà đã táo bạo như vậy, dám ngồi kế poz (hot boy nổi loạn đấy nhá) nữa đúng là nó ăn gan trời mà_con Duyên nói.
- Her, Poz mà biết chắc nó kũn phải đổi chỗ thôi à, mà quên bọn mình nên báo chuyện này với Vy mới được._con Thủy đáp lời con Duyên.
* Duyên và Thủy là 2 thành phần a vua của con Vy( hoa khôi trường đó nha , ko fãi đùa đâu à), nhưg còn con Vy có coi 2 đưa này là pạn ko....?
Kết thúc 3 tiết học đầu, giờ ra chơi lại đến. Đám học sinh ai cũng ùa ra sân chơi. Bây giờ thì tin tức của nó cũng đã đến tai con Vy. Thế là giờ ra chơi hôm nay cũng là ngày tồi tệ nhất mà nhõ phải gặp rồi(tội hen).Một nhóm học sinh nữ chạy tọt vào lớp 11B5 để kím nó nói chuyện cho ra lẽ nếu nó ko nge lời con Vy thì sao ta, sẽ cho nó 1 bài học nhớ đời chứ sao nhưng chiện có tới được ko..........
- Con nào tên Nhi bước ra đây nói chuyện 1 chút_ái chà tưởng hoa khôi dịu dàng, ai ngờ s dữ thế này, cẩn thận chút nha.
Nhõ đương nhiên là vẫn im lặng ko trã lời .
- Vy nhõ đó đó, nó ngồi kế Poz kìa, tên là Nhi á_con Duyên chen vô nhắc khéo con Vy.
- Được lắm dám ko coi lời nói của mình ra gì à(sự tức giận thấy rõ luôn, đáng sợ quá) đã vậy nó còn dám...(vừa nói cừa ngiến răng, hix sắp có bão tới rùi).Nó nhất định sẽ sốg ko yên đâu_con Vy nói với giọng chanh chua khó nghe.
Vy bước lại bàn của nhõ, đập đôi bàn tay thật mạnh xuống bàn, hâm dọa:
- Nhi đây sao, ngon lắm(...Chát...)_con Vy thật là quá mà.
Thái độ lúc này của nó vẫn bình thãn, chịu đựng, ko bít nhõ ngĩ gì nữa,vì chưa thấy động tĩnh của nhõ nên khiến nổi giận của con Vy mỗi lúc càng tăng. Bực bội nên con Vy nắm cổ áo nhõ lên tính cho thêm 1 bạt tay nữa nhưng ko ngờ nó đã phản ứng lại.
- Thôi đi, mấy cậu là ai mà dám đánh tôi, ko biết lịch sự sao?_trước câu phản kháng đó khiến cả bọn như té ngửa, mà cũng đúng thôi nhõ có biết gì đâu.
-Ko biết tao là ai lun kìa, tụi bây nghe chưa, nó nói ko biết tao đó( nói mà cười khinh nữa chứ, thật gét mà). Tụi bây cho nó 1 trận đi.
Cã đám bắt đầu nhào tới nhõ, mà nhõ thì cứ lùi về phía sau đến áp chót của bức tường trong lớp, vào thế bí nên cũng chẵng chui được vào đâu, thật may vì tụi nữ sinh đã quên ko chú ý đến sự có mặt của hắn(khi đang ngủ). Tiếng động ồn ào khiến cho hắn đã tỉnh giấc với vẻ mặt bực bội, ngước lên nhìn và nhăn nhó rầy:
- Ê, mấy người làm gì đó? Sao dám đánh thức tôi khi đang ngủ vậy hã.
Vừa nghe hắn nạt, cả đám đều tái bừng lên. Nữa sợ sệt, nửa ngại ngùng. Vy lên tiếng:
-Tụi tớ xin lỗi vì đã đánh giấc ngủ của cậu, tại tụi tớ có việc cần phải giải quyết. Cậu đừng để ý.
- Her! Ko biết tính tôi sao mà nói vậy nữa . Biến hết đi. Gặp tàng thứ gì đâu ko, phiền gê._hắn có vẻ bực bội hen.
-Tụi tớ biết rồi, tụi tớ đi liền_vừa nói dứt câu con Vy lùa tụi kia đi trước, ko ngờ hồi nải thì y như bà chằn lửa còn giờ thì...ôi gợn gai óc à.
Con Vy mới tiến lại gần nhõ, áp miệng vào tai nhõ nói khẽ:
- Hên cho mày đó. Nhưng đừng lo chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi mà.

Khi tụi nó đã khuất bóng thì nhõ trở lại cái bàn và ngồi xuống đọc sách 1 cách bình thản như ko có chuyện gì xảy ra( ngây ngô thật^^).Nghe tiếng sột soạt của trang sách mà nhõ đang đọc, hắn ngẩn đầu lên nhìn về phía nhõ quát:
- Sao ko đi mà còn ngồi ở đó làm gì, tính quyến rũ tôi hã? Lì thiệt( người gì mà tự tin thấy ớn)
Vẫn như ko có chuyện gì xảy ra, im lặng ko trả lời ( đúng là tính cách của nhõ mà). Hắn nổi giận, giật lấy cuốn sách quẵn đi khiến nó rách làm đôi. Nhõ bắt đầu trã đũa:
- Cậu coi lại bản thân mình đi, thứ học sinh ko ra gì mà dám lên mặt coi thường người khác hã?
- Cô im đi, cô mà nói thêm tiếng nữa thì tôi ko tha cho cô đâu.(nổi giận rồi đấy nhá...chuyện gì sẽ xảy ra...).
Nhõ bước đến chỗ quyển sách nơi hắn ném rồi nhặt lại và chọi thẳng vào thùng rác, để cho hắn biết rằng nhõ ko dễ bị ăn hiếp đâu. Sự nổi điên của hắn đã từng làm cả trường náo loạn cả lên và sự việc đó sẽ lại xảy ra lần nữa vào chính ngày hôm nay(chết nhõ chắc rùi ).Tất cả tụi học sinh trong trường bắt đầu tụ tập lại coi trước cửa lớp nhưng ko dám bước vào vì sợ vạ lây. Hắn bước lên bàn( phóng ngay tới chỗ nhõ đang đứng)và chóp nhoán nắm cổ áo, nhấc bổng nhõ lên, nhõ kháng cự lại:
- Bỏ tôi ra, cậu làm cái quái gì vậy??
Hắn nhìn nhõ với ánh mắt sắc bén như muốn giết chết 1 ai đó. Sự kháng cự của nhõ đã đẩy 2 đứa vào tính thế ngã nhào ko ai muốn( li kì à nha). Bất ngờ thay, thân của hắn đè lên người nhõ và 2 môi đã chạm vào nhau( mặt 2 đứa đỏ bừng). Cả đám học sinh bắt đầu ùa lên sửng sốt nhưng vẫn thấy được ánh mắt đầy thù hận của con Vy đang hướng về nhõ rất cay nghiệt. Còn về phần tụi nó thì hắn lật đật đứng dậy với gương mặt ngại ngùng( vì đây là lần đầu tiên hot boy nhà ta hun người khác đấy nhá) và nói:
- Tôi...tôi...tha cho cô đó. Đi..ngay đi_giọng nói lắp bắp 1 cách kute.
Sau một hồi lấy lại bình tĩnh( vì sự việc bất ngờ đó) nó cũng đứng dậy, bước đi loạng choạng nhưng bị vấp té rất đau đớn. Vừa ngước mặt lên thì nhõ đã bắt gặp phải con Vy lần nữa với lời hăm dọa kế tiếp:
- Hãy nhớ những gì mài đã làm với tao hôm nay đó. Mày sẽ ko được yên ổn sống trong ngôi trường này đâu! ( con Vy này mỗi lần mở miệng nói câu gì là gê gớm thật). Con Vy bỏ đi, nhõ mới hoàn hồn trởi lại và đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
- Sao mới ngày đầu đi học mà đã có nhiều chuyện xảy đến với mình vậy nè? Chắc những ngày kế tiếp sẽ ko yên ổn nữa rồi...( nhõ tự nhũ vs mình như vậy thật là tội ngiệp quá đi, ngĩ đến đó thôi mà sợ quá).
Những tiết học cuối cùng cũng đã kết thúc. Tiếng chuông báo hiệu ren lên cho biết giờ học hôm nay đã hết. Nhõ bước đi trong nặng nề. Về đến nhà, nhõ chạy 1 mạch lên phòng và nhảy lên giường . Nhõ rất muốn quên hết đi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay nhưng lại ko được vì những điều đó cứ hiện lên trong đầu của nhõ. Cuối cùng, là nhõ cũng chập chừng mãi cho đến giờ ăn tối. Giọng của quản gia Kim vang lên:
- Cô chủ xuống ăn tối đi.
* Quản gia Kim là người đã trông nôm Nhi từ nhõ nên rất hiểu tính tình của nhõ, vì ba mẹ của nhỏ thì lút nào cũng đi làm xa ít quan tâm tới nhõ....

Nhõ im lặng bước xuống. Quản gia Kim nhìn nhõ với nét mặt lo lắng nhưng cố gắng để điều đó ko hiện lên khuôn mặt của bà và nói:
- Ngồi xuống đi cô, hôm nay có những món mới do ông, bà chủ gửi về để ăn mừng việc cô đã bước vào năm học mới. Chúc cô ngon miệng.
Mỗi lần, sang năm học mới, ba mẹ nhõ đều gửi quà hoặc thức ăn ở nước ngoài về( vì ba mẹ nhõ đi công tác trên khắp thế giới) là nước mắt nhõ cứ tuôn trào mãi, do ba mẹ nhõ ko bao giờ quan tâm đến nhõ dù chỉ 1 lần, nhõ học trường nào, sống tốt ko, hiện giờ đang muốn gì....?họ đều ko biết. Họ chỉ cho nhõ tất cả vật chất nhưng lại chẳng cho nhõ tình yêu thương mà lẽ ra phải dành cho con cái dù chỉ là 1 giây ( buồn quá hà). Nhõ phải sống trong 1 ngôi nhà thiếu thốn tình thương, cô đơn, lạnh lẽo gợn cả óc, cũng bởi lí do đó khiến nhõ trở thành 1 con người sống với trái tim khép kín, ko có tình cảm, ngụi lạnh. Nhớ lại kỉ niệm này, nhõ lại phải ngồi ăn tối trong nước mắt ( triời ưi thấy thương cho nhõ quá đi). Dù trong nhà có rất nhiều kẻ ăn người ở nhưng ko ai hiểu cho nhõ ngoài nhõ( ai nói ko biết..bà quản gia ấy lo lắng lắm chớ bộ, mà quên còn một người nữa..tới lúc đó bật mí nhá ). Bởi vậy từ lúc nhỏ cho đến khi lớn nhõ vẫn chưa mở lòng mình với bất cứ ai. Ăn tối xong, nhõ bước lên lầu nằm phịch xuống giường và suy nghĩ chuyện gì sẽ xảt ra nữa với nhõ đây...sau một hồi nhõ cũng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, nhõ đi đến trường mà quên mất lời hăm dọa của con Vy. Vừa bước tới vào lớp nhõ lại đụng mặt ngay tụi con Duyên và Thủy( nhìn là gét), đang ngồi tại bàn của nhõ và nói:
- Mày đi ngay lên sân thượng đi. Vy đang đợi mày tên đó, ngoan ngoãn thì tự biết đường mò lên, nếu ko lên được để tụi tao lôi lên dùm..hahaha.(cười thấy gê).
- Sao mấy cậu có chỗ ko ngồi lại ngồi vào chỗ của tôi_Nhõ trả lời 1 cách trống rỗng cũng để sao lãng chuyện đi gặp con Vy.
- Mày đừng có nói nhiều, mày có lên ko_con Thủy bật dậy khi đang ngồi chỗ của nhõ tiến lại rùi nói.
Nhõ thấy vậy gạt tay con Thủy qua 1 bên rùi ngồi xuống vào chỗ của mình, lời của Duyên và Thủy như gió thoảng qua tai nhõ, vì tức tối nên con Duyên hét:
- Mày.....( vì ko thể kìm nén sự tức tối nên...BỐP...)
Cả lớp dù biết nhưng vẫn làm lơ như ko biết( ác gê ta). Tụi nó phải rất cực khổ mới khiêng được nhõ lên sân thượng. Bây giờ người tụi nó nhễ nhại mồ hôi nhưng vẫn rất vui vì đó là sự nhờ cậy của con Vy nên tụi nó rất phấn khởi ( đúng là ngu..):
- Vy ơi, tụi tớ đem nó lên đêy rồi nè_ con Thủy nói.
Vy quay lại nhìn tụi nó cười hiên hậu rùi nói:
- Cảm ơn các cậu, phần sau để tớ với tụi bạn tớ lo tiếp hen.
- Ừh, vậy thui tụi tớ đi trước có cần gì thì gọi tụi tớ_con Duyên nói vui vẻ.
Tụi nó vừa đi khuất sau vài giây, nó liền thì thầm:- Đúng là 2 con ngốc, nghĩ sao mình là người cao quý mà chơi với tụi nó, chẳng xứng tầm chút nào,thiệt là...( chảnh thấy sợ để rồi coi sau này ra sao).
Vừa dứt suy ngĩ trong đầu của nó, con Vy liền quay qua đá vào người nhõ mấy cái và nói:
- Dậy đi mày, đừng làm bộ nữa.
Nhõ tỉnh dậy với bộ mặt ngơ ngác ko biết gì.
- Ơ...đây là đâu vậy?
- Mày đừng giả bộ ngây thơ nữa, đây là sân thượng đó đồ ngốc_bạn con Vy trả lời.
Nó gây người ra hỏi:- Sao cậu lại đem tôi lên đây hả?
- Chẳng lẽ tụi nó ko nói cho mày nghe à_con Vy nói.
...........Nhớ lại rồi, sự việc lúc nãy.......
( Dòng suy nghĩ bắt đầu chạy qua đầu nhõ)
- Nhớ ra rồi à! Bây giờ bắt đầu, được chưa_ con Vy nói.
- Tôi ko có chuyện gì để nói cả! Giờ học rồi tôi lên học đây!_nhõ bước đi.
Mấy đứa khác chặn lại, xô nó té ngửa về phía sau. Bọn nó nói:
- Mày định đi đâu vậy hả? Cuộ chơi đã bắt đầu rồi mà, thiếu mày sao vui được_hahaha..tụi nó lẫn cả con Vy phát lên giọng cười khinh bỉ ( thật gớm giếc mà).
- Bắt đầu đi, tại sao mày mới chuyển trường vào đây sao mà hóng hách vậy, dám ngồi kế cả người con trai tao thích à, mày gan lắm rồi đó. Hôm qua tại vì đánh thức giấc của hoàng tử nên mới bỏ qua cho mày nhưng hôm nay thì ko.
- Đừng có vô duyên nhứ thế đó là quyền lợi khi tôi mới bước chân vào trường này. Mà hắn là ai tôi ko cần biết, tôi chỉ muốn đến đây để học thôi, các cậu tránh ra đi_nhõ nói bằng giọng mạnh mẽ, dứt khoát.
Một lần nữa, nhõ lại bước đi, nhưng bạn của con Vy vẫn ko buông tha(...CHÁT...và nắm giữ chặt ở 2 phía cánh tay của nhõ).
- Mày ko được đi, tao là chủ của trò chơi này, tao ra lệnh cho mày ko được đi thì mày phải ở lại, hiểu chưa, đồ ngu ngốc_con Vy ra vẻ ta đây lên giọng.
- Buông ra đi, mấy người là học sinh mà như vậy sao, ko có phép tắt gì cã, thật nực cười, ỷ đông hiếp yếu sao_nhõ phản kháng, quyết liệt.
Ko ngờ chính lời nói đó của nhõ lại làm tụi nó và con Vy nổi điên, nên đã nhào vô đánh nhõ thật là ác (hix hix ). Cũng ko biết tại sao, một lần nữa hắn lại có mặt tại hiện trường này lần thứ hai ( sao trùng hợp vậy trời..à chắc do kím chỗ ngủ, yên tĩnh, mát mẽ đó mà). Vì bị đánh thức tiếp nên hắn đã vô tình nghe một câu chuyện thú vị có lên quan đến hắn trong đó, làm tăng thêm sự hấp dẫn nhưng hắn ko muốn xen vào nên đã làm ngơ vì ngại chuyện hôm qua ( trời ơi...hắn mà xuất hiện thì nhõ có bị đánh đâu...sao nhẫn tâm vậy).

Tụi con Vy đánh nó 1 cách tàn nhẫn nhất ( dã man gê), nhưng mới bắt đầu thôi chuyện chưa dừng ở đây đâu và trò chơi thú vị nhất sắp xảy ra,tụi nó lột sạch quần áo của nhõ rùi còn quay phim lại nữa.(tội nghiệp cho nhõ phải chịu đựng cái cảnh này lần đầu tiên) Bất ngờ thay tụi thằng Tý và Đức lên sân thượng kím hắn( vì tụi nó chắc rằng, thằng bạn của mình luôn thích kím chỗ yên tĩnh để ngủ).
* Đỗ Trọng Đức và Trần Minh Tuấn( Tý) là 2 đứa bạn thân của hắn(Poz), Đức thì vui vẻ, tính hay đùa giỡn nhưng tốt bụng còn Tý tuy ít nói nhưng lun thân thiện với mọi người.
Lúc này Đức mới hét toán lên trên sân thượng:
- Poz ơi, cậu ở đâu vậy, lại nằm ngủ ở đây nữa chứ gì, cậu trả lời coi thằng kia.
Vừa nói, 2 đứa nó nhìn khắp sân thượng để chờ nge tiếng của hắn trả lời thì thấy một đám nữ sinh đang quay phim đồi trụy của nhõ khi đang bị thương và trong người ko có 1 mảnh vải che thân. Thấy vậy Tý lên tiếng hõi:
- Các người làm gì ở đây vậy?
Tụi nó và con Vy quay sang với vẻ mặt hốt hoảng ( biết sao ko ,vì đây là luật của Đức " cháu trai hiệu trưởng" và cũng là nội quy nghiêm cấm của trường ko được quay phim đồi trụy hoặc đánh nhau nếu quy phạm sẽ bị đuổi học). Tiếng của Đức dõng dạc ,nói với giọng khó nghe:
- A, thì ra là hoa khôi trường ta đây mà, làm chuyện mờ ám gì mà mắt hoảng sợ vậy ( cười đểu). Chẳng lẽ mấy người muốn báo trường ngày mai sẽ đăng tin này lên à sao còn đứng đó. Đưa máy quay phim đây( lúc này vẻ mặt của Đức chẳng phải đùa, dữ lắm á nha).
Tụi nó chần chừ , đứa nào, đứa run lẩy bẩy trước lời nói của Đức, rồi quay sang nhìn con Vy:
- Làm sao bây giờ, có đưa hay ko đây Vy_1 đứa trong nhóm đưa ra ý kiến( nói nhỏ).
- Đừng đưa_Vy trả lời.
Đức thấy vậy , lên tiếng nói:
- Còn đứng đó nữa , đưa lẹ lên, muốn chết à! Bộ mấy người ko coi luật của chúng tôi ra gì sao?
Vì sợ quá, con nhõ đang cầm máy quay phim đưa ngay cho Đức và tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên. Tụi nó chạy ào rất nhanh trong đó có cả con Vy.
Hắn từ phía trên bậc sân thượng nghe thấy tiếng ồn ào nên nhảy từ trên cao xuống coi và hõi:
- Có chuyện gì vậy, sao mà ồn ào còn hơn cái chợ là sao?_nói với giọng bực bội.
Đức nhanh nhảu trả lời:
- Mày ở trên đó nãy giờ hả?
- Ko có gì chỉ là tụi nó gây sự rồi đánh nhau thôi. Mà cậu nằm đó nãy giờ mà ko nghe gì sao mà hõi thế_ Tý nói chuyện nhẹ nhàng để tránh gây gỗ.
-Ơ...có nghe chút chút. Bây giờ tình hình sao rồi?
Vừa nó dứt câu, 3 đứa đưa mắt nhìn về phía nhõ...mặt 3 đứa đỏ bừng( vì ko ngờ lại thấy cảnh "ẤY" trước 1 người con gái xinh đẹp mà lại bị như thê này đây), hên là nhõ nằm sấp nên ko thấy gì cả. Bây giờ nhõ chắc đang rất cần 1 sự giúp đỡ vậy mà cả 3 đứa nó cứ đẩy nhau cái trách nhiệm đỡ nhõ xuống phòng y tế. Cuối cùng, 3 đứa quyết định là cho Poz làm việc này, hắn quẵng áo khoác trên người hắn cho nhõ và hõi:
- Này, cô có sao ko, để tui diều cô xuống phòng y tế nha?
- Ko sao_ nhõ trả lời khổ sở gê ( hix hix)
- Vậy cô đứng dậy được ko?_ hắn nói.
- Được...._nhõ nói với giọng yếu ớt ko một chút sức lực.
Hắn đưa nhõ đến phòng y tế và để nhõ ở đấy với cô y tá rồi lẳng lặng bỏ đi.
10 trước..........
- Poz, cậu đưa cô ta đến phòng y tế đi_Đức nói.
- Nhưng tại sao lại là tớ chứ, các cậu thì sao chứ_hắn đáp lại ngay.
- Tại vì cậu ở trên đó nãy giờ mà vẫn làm ngơ ko giúp cô ta,khiến người ta ra nông nỗi này là do cậu mà, đi đi lẹ lên_Tý ra kết luận vậy đó.
- Ơ...các cậu nhớ đó!( làm cái mặt như kẻ có tội vậy đó nhưng mà cũng ra vẻ đáng yêu chứ pộ).
Lúc sau, nhõ đã tỉnh dậy trong mơ màng. Nhưng nhìn đồng hồ thì đã trễ nên nhõ trở về nhà nghỉ mệt. Nhõ suy nghĩ, lẩm ba lẩm bẩm 1 mình:
- Sao mình lại không nhớ ra ai đã cứu mình kia chứ. Đúng là muốn sống yên trong cái ngôi trường này thật là khó._nhõ nói mà sao thấy thương quá đi.
Giờ ăn tối hôm nay ko giống như mọi khi, lần đầu tiên nhõ ăn trong phòng một mình nên quản gia Kim rất ngạc nhiên và sửng sờ trước cô tiểu thư mới mấy ngày trước tuy lạnh lùng nhưng vẫn hiện ra vẻ bình thường mà hôm nay thì hoàn toàn khác. Nhõ ăn cơm một cách vô hồn như một xác ướp vì cứ lo nghĩ đến những chuyện ko đáng, mà nhõ là người ko thích mắc nợ ai nên phải cô gắng nhớ ra người nào đã cứu nhõ rồi trả ơn, để ko còn gì luyến tiếc nữa. Nhưng...cũng vô ích thôi vì nhõ chẳng nhớ gì cả. Chuyện này lẽ ra thì ko là gì để một cô tiểu thư phải bận tâm nhưng nhõ lại chập chần suốt đêm nên....
Sáng hôm sau, mắt nhõ thâm quầng , đi tới trường mà ai cũng hết hồn khi gặp phải nhõ. Vì vẻ đẹp mê hồn ngất ngây của cô tiểu thư sinh đẹp này. Nhõ chỉ mới ko ngủ một đêm thôi mà mọi nét đạp cũng đã toát lên hiện rõ trên khuôn mặt thế này( đáng yêu lắm nha). Vừa vào lớp , các chàng trai bắt đầu ga lăng hõi với cô nàng:
- (lại bàn nhõ và kéo ghế ra) Cậu ngồi đi!^^.
- Cậu mệt ko? Khát nước ko? Tớ đi mua nước cho cậu nha!
- Cậu đói ko? Tớ có đem cơm hộp nè, cậu ăn đi!
-................
Còn rất nhiều lời đề nghị, ko kể xiết. Nhưng nhõ đều từ chối, một cách lịch sự để ko ai phải buồn. Đúng là cô tiểu thư nhà gia giáo mà.

Đúng lúc hắn vừa tới lớp, thấy xung quanh chỗ ngồi của mình có nhiều người xúm lại nên bực bội nói:
- Mấy người làm cái trò gì ở đây hã?
Cả đám chạy hoảng loạng trước lời nói của hắn, lúc này hắn mới đặt cặp lên bàn và ngồi xuống ( rất lãng tử ngen), mấy nữ sinh trong lớp hét lên ngưỡng mộ. Hắn quay sang nhìn cô gái ngồi bên cạnh mình, hắn nhìn thấy nhõ với vẻ mặt sắc lạnh, xinh đẹp mà cứ tưỡng mình đang nhìn nhầm một ai đó vậy (há há...nụ hôn bất ngờ, rồi lại giúp đỡ...nhìn vậy mà nhầm chắc hắn cũng đang nằm trên mây). Nhưng nhìn kĩ lại thì chính là nhõ, hắn ngây người ra hõi:
- Cô làm gì ở đây vậy?
-.......................
- Tôi hỏi sao cô ko trả lời?_hắn bực bội rồi đấy.
- Sao cậu làm gì nói chuyện to tiếng vậy, đây là trường học ko phải nhà cậu , nên cậu đừng ăn nói như vậy nữa._nhõ trả lời.
- Cô cũng nên coi lại mình đi, người ta hõi chuyện đàng hoàng ko bao giờ biết lên tiếng trả lời, ko làm người ta bực bội sao?_hắn đáp trả.
- Tôi ko thích nói chuyện với người lạ.
- Cô...thôu, phiền phức_hắn lại gục mặt xuống bàn bắt đầu giấc mộng đẹp của mình.
Bắt đầu tiết học là tiết toán( môn học mà hắn ghét nhất còn nhõ thì ngược lại).
- Cả lớp, đứng_giọng nói của lớp trưởng.
- Được rồi, lớp ngồi xuống đi_thầy giáo nói.
Thầy bắt đầu bài giảng và lần lượt hõi các học sinh những yếu tố quan trọng của bài học:
- Em nào cho thầy biết các phần thầy đã dạy nói về cái gì?
Nhõ giơ tay phát biểu:
- Dạ, thưa thầy các phần thầy đã dạy nói về.....
Hết tiết học toán, sự phấn khởi của nhõ ko còn nhiều trong nhõ nữa ( vì khi du học bên Pháp, nhõ giỏi về mọi mặt mà học xuất sắc nhất là môn Toán). Các thầy cô lần lượt bước vào sau 1 tiết.

Tiếng ren chuông báo hiệu giờ ra chơi đã đến. Mọi người ùa xuống căn tin cả nhõ và hắn cũng vậy, nhõ đi trong cô đơn làm sao ấy(cũng phải có quen biết ai ău). Đi tới quầy thức ăn, nhõ lại gặp con Vy, Vy và tụi bạn nó ra vẻ:
- Đi đâu đây nàng?_tiếng cười của con Vy và tụi nó vang lên ha hả.
Nhõ ko trả lời, và đứng gọi thức ăn , mặc kệ tụi nó nói gì. Tụi nó quê vì ko nghe nhõ trả lời nên bỏ đi ( hôm nay sao hiền vậy chời). Mua thức ăn xong, khi nhõ đang bước jz với khay đồ ăn, nhõ đã vô tình va chạm phải người con gái cầm trên tay 1 đống đồ ăn, khay đồ ăn của nhõ rớt xuống văng tùm lum. Nó xin lỗi nhõ:
- Á xin lỗi cậu nha, để tớ mua lại phần khác cho cậu nha!_cũng dễ thương đó chứ mà ko đẹp bằng nhõ thôi, nhìn mặt nó lúc này mắt cười gê chắc đang đợi nhõ trả lời là không sao đây mà ^^.
- Ừm...ko sao đâu!_nhõ cười đáp lại.
Một lúc sau nó mua đền phần khác cho nhõ và 2 đứa cùng nhau ngồi ăn chung, vừa ăn vừa nói chuyện rất là hợp ý mà cùng là học sinh mới chuyển trường nữa. Kể từ hôm đó cả 2 đứa kết thân với nhau và làm bạn rất vui. Nhưng nó học khác lớp nhõ nên cả 2 chỉ gặp nhau vào lúc tan học hoặc giờ ra chơi thôi. Sau một ngày trãi qua, rất may cho nhõ vì đã ko gặp chuyện gì xảy ra.

* Nguyễn Thị Hoài Thương là tên của đứa bạn nhõ mới quen, bình thường ko đua đòi, học giỏi.
Chắc cũng có lẽ nhờ Tý và Đức can thiệp vào chuyện hôm đó nên nhõ mới có được ngày vui vẻ như hôm nay. Nhưng chắc rồi chuyện này cũng sẽ xảy ra dài dài mà thôi. Giờ tan học đến, nhõ ra về với nụ cười tưới tắn trên mặt, vừa tới cổng là thấy con Thương đang đứng đợi nhõ ngoài đó, nên nhõ hỏi:
- Cậu đứng đây làm gì vậy? Ko tính về nhà sao?
- Đợi cậu đó, vì tớ quên chưa giới thiệu tên mình cho cậu, tớ tên Thương, còn cậu?_nó trả lời, cười tươi gê.
- Tên tớ là Nhi, thôi mình đi chung đi._vui vẻ đáp lại^^!
Đi trên đường, thì 2 đứa đã kể cho nhau nghe về những gì xảy ra trong mấy ngày đi học này.Nó rất thán phục trước lời kể của nhõ vì những gì mà nhõ đã trải qua thật gian nan nhưng nhõ vẫn đứng vững trong ngôi trường này. Con Thương mới nói:
- Thật may cho tớ vì được làm bạn với cậu đó.
- Cậu đừng nói như vậy. Làm tớ....(ngại ấy mà).
- Tớ chỉ nói đúng sự thật thôi mà, cậu mạnh mẽ lắm đó._^^! nó đáp.
Sắp tới nhà nên 2 đứa chia tay nhau tại ngã 3. Về tới nhà, nhõ tươi cười và vui vẻ khác hẳn ngày thường khiến cho quản gia lẫn người ở trong nhà phải ngạc nhiên, ngỡ ngàng với nhõ. Quản gia Kim cũng vui mừng cho nhõ, hõi:
- Sao hôm nay cô vui thế?
- À..........(nhõ kể lại hết mọi chuyện hôm nay cho bà nghe).
- Vậy là từ nay cô chủ nhà ta có bạn mới rồi, chúc mừng cô nha.
- Cảm ơn, bà đem đồ ăn lên phòng giúp cháu nha. Hôm nay cháu muốn ăn trên phònh của mình( rồi nhõ đi lên lầu, về phòng mình)
- Vậy à, để ta đem lên phòng cho cô ngay._quản gia lúc này chắc cũng vui mừng lắm đây.
Qua một ngày, rồi ngày mới lại tới, nhõ thức dậy rất sớm và kêu quản gia Kim làm sẵn 2 phần cơm hộp cho nhõ để hôm nay mời cô bạn mới quen ăn chung.
Hôm nay nhõ đi xe nhà nên cũng hơi phô trương 1 tý, đến trường xe nhà nhõ đậu trước đó, các học sinh đang tới trường nhìn rất đông vì biết rằng chắc chắn người nào mà ngồi trong xe thì đó là con cái nhà rất danh giá. Nhõ bướ́c xuống xe, bao nhiêu cặp mắt nhìn nó trầm trồ, ngưỡng mộ. Trong đó có cả con Duyên và Thủy đã chứng kiến tất cả. Mà nhõ thì chẳng bận tâm đến 2 con người xấu xa, chỉ biết nhìn theo một chiều. Đến lớp, nhõ lại phải tên cà chờn đó ( hắn ấy nhá), có vẻ như hôm nay ko phải là một ngày lành cho lắm. Nhõ ngồi xuống chỗ mình lấy một số bài tập ra vợt lại lần nữa, lúc này hắn lên tiếng nói chuyện:
- Có vẻ như cô làm hết bài tập rồi hả, rãnh ko còn thời gian làm nốt giúp tôi hết đống này đi_cười.
- Hớ, bài tập của cậu thì tự làm đi sao lại phải nhờ tôi chứ?_ngạc nhiên trước lời nhờ cậy của hắn nên nhõ trả lời hơi chảnh một chút.
- Ko làm zùm thì nói ko để tôi biết nhờ người khác, trong lớp gì mà chẳng biết giúp đỡ nhau._nói xong hắn bỏ đi trên tay cầm đống bài tập( chắc lại nhờ Tý làm bài giúp đây)
Khoảng 5 phút sau (....cạch...cửa lớp 11B5 mở ra), tiếng nhõ Thương vang lên:
- Nhi ơi, cậu đến chưa_cặp mắt ngó xung quanh lớp.
Nhõ ngước lên vui vẻ trã lời:
- Ừm, tớ tới rồi nè, cậu qua lớp tớ chi sớm vậy.
- Tụi mình đi dạo nha! còn nửa tiếng nữa mới vô học mà_nó ngõ lời rũ nhõ đi dạo.
- Được đó, đợi tớ chút, xếp sách lại đã, hihi._( có vẻ vui vẻ nhĩ).
Tụi nó tung tăng đi dạo quanh trường rồi ngồi lại ghế đá trò chuyện, vừa được vui vẻ 1 lát thì 2 đứa thấy sự xuất hiện con Vy, Duyên và Thủy đứng trước mặt tụi nó, Thương gé miệng nói nhỏ vào tai nhõ:
- Ê, cái đứa đứng giữa là hoa khôi trường mình đó hã? đẹp đó chứ.
- Mày cũng có bạn mau giữ vậy Nhi?_con Vy nói chuyện chẳng thấy lịch sự tí nào.
Vẫn như tính cách của nhõ, im lặng ko trả lời và Thương thì cứ ngó quanh Vy và nhõ. Thấy vậy Thương trả lời dùm:
- Bạn của tôi ko thích nói chuyện với mấy cậu nên làm phiền mấy cậu đi chỗ khác cho tụi tôi nói chuyện._Thương đứng dậy ngang tầm để trả lời cho con Vy.
- Mày là ai mà dám xen giữa chuyện của tao với con này_sự giận dữ thấy rõ trên nét mặt con Vy nên....
(Chát) Lúc này nhõ thật sự ko để yên nữa đứng lên tát ngược lại vào mặt con Vy. Rồi nó lại đánh trả, 2 bên dằn co nhau dữ dội, con Thương nhào vô can ra nhưng bị Duyên đẩy ngã. Cả trường xúm lại coi, hắn và 2 thằng bạn đi ngang qua thấy có chuyện gì đó nên ghé vào coi thữ. Và thấy rõ cả 2 bên ko ai chịu nhường ai, thật là....Ko hĩu sao hắn lại nhảy vô can nữa, rồi Đức thấy vậy cũng can 2 người ra nói:
- Một người thì học ở trường này đc 1 năm rùi, còn người kia thì mới chuyển trường, 2 người làm gì mà gây chuyện dữ vậy hã?
- Nó đánh tớ trước á?_con Vy giả nai trả lời.
Thương thấy câu trả lời ko khớp nên chen vào nói:
- Cậu ấy nói xạo, là do cậu ấy đánh tớ nên Nhi mới đánh lại dùm thôi, cậu ta gây sự trước.
- Mày thì biết cái gì, im đi_con Duyên nhảy vô nói.

Tôi chỉ nói đúng sự thật thui_con Thương cũng ko nhường mà đáp lại.
Một lúc sau thầy hiệu trưởng vs các giám thị đi lại để giải quyết mọi chuyện bằng cách mời tất cả những nhân chứng có trong sự việc lên phòng ban giám hiệu. Tội nghiệp cho 2 nhõ gê, muốn được ngồi cùng nhau nói chuyện vậy mà cũng bị con nhõ đáng gét kia phá hỏng, thiệt tình.Khi tất cả ngồi vào vị trí thầy hiệu trưởng mới bắt đầu xem xét câu chuyện:
- Bây giờ lần lượt từng em hãy nói về sự việc diễn ra lúc nãy, từ em đó Vy.
Con Vy như bắt được lợi thế về tay mình, dõng dạc nói:
- Dạ, thưa thầy, khi nãy con và Duyên đi ngang thì Nhi tự nhiên nói móc rằng:" Nhìn cái mặt là thấy gét, chảnh vừa thôi mấy má."( trời ơi coi nó xạo kìa, độc mồm đôc miệng gê.....ý ý nhìn nhõ lúc này hình như tức lắm nè, tội ngiệp nhõ).
Ko hiểu sao nó vừa nói dứt câu thì con Thương nhảy vô nói liền:
- Thưa thầy và các bạn, em xin phép được nói ạ.
- Em có thể nói._thầy hiệu trưởng đáp lại.
- Tất cả những gì thầy và các bạn ngồi đây vừa nghe đều là bịa đặt, Nhi ko hề nói bất cứ điều gì trong nhữg lời nói của Vy lúc nãi, tuy em và Nhi đều là học sinh mới tới nhưng em bảo đảm với thầy tụi em ko hề có những lời nói đó thốt ra từ chính bản thân mình, em có thể làm chứng cho Nhi.
- Mày thì biết gì hã, đồ mách lẽo_con Duyên ngứa miệng nhĩ.
- E hèm.._lúc này Đức vs Tý và hắn đang ngồi cùng chỗ để xem sự việc.
- Thầy ko nghĩ các em là học sinh mà có thể nói xấu về nhau như vậy, ai đánh ai thầy ko cần biết nhưng đã là nôi quy thì thầy vẫn sẽ xét theo như vậy. Điều thứ 10 do Đức và Tý sáng lập các em chắc phải nhớ đúng ko? Ko được phép đánh nhau dù chuyện nhỏ hay lớn, mọi chuyện phải qua xử lí của thầy cô hoặc các bạn trong hội học sinh của trường mới được giải quyết. Các em hiểu lời thầy nói chứ._thầy hiệu trưởng nói có lí nhĩ.
Lúc này thấy nhõ vẫn ko đá động gì, chỉ có con Vy và Duyên là hơi bực sụt thôi, bây giờ nhìn kĩ mới thấy nha, ánh mắt của hắn luôn hướng về phía nhõ ko biết là sự quan tâm hay có ý gì nè. Sau một hồi hỏi ý với Đức và Tý( trong hội học sinh), thầy thông báo:
- Vì đây là lần đầu tiên của năm học mới nên thầy sẽ bỏ qua, mỗi em sẽ trật vệ sinh 1 tuần 1 lần sau khi tan học, các em hãy chấp hành theo những gì thầy vừa nói nhé.
Khi buổi nói chuyện kết thúc, tất cả tụi nó đi ra khỏi phòng thì con Vy vẫn ko quên ném cho nhõ một cái nhìn đầy hận thù. Thật là khó chịu nhĩ.

Một lát sau, khi mỗi người ai nấy tự về lớp mình để chuẩn bị học tiết tiếp theo, thì nhõ có cảm giác như ai đang theo dõi mình vậy, nhõ cứ bước đi mà sợ sệt, sau một hồi quyết định nhõ tính quay về phía sau để xem ai theo dõi mình. Bỗng đột nhiên nhõ hết hồn, đâm ra té ngữa về phía trước vì giật mình có ai đó khều nhõ từ sau lưng(thì ra là hắn chứ ai), mà cũng phải thôi 2 tụi nó học chung lớp mà ko đi chung đường mới lạ. Gần đến chân cầu thang nhõ mới hoàn hồn trở lại, nhõ hõi:
- Sao cậu đi đứng mà ko lên tiếng gì vậy hã, làm tôi hết hồn à_nhõ bực bội.
- Ai biết đâu, tưỡng cô đang sống trên mây nên tôi khều nhẹ đó thôi_trả lời tĩnh queo
- Hừ_nhõ hơi bực nhĩ
Đi lên khoảng được ba bốn bậc cầu thang hắn mới hỏi nhõ:
- Sao cô mới vô học mà làm mọi người chú ý nhiều thế, bộ tính làm cho xung quanh coi cô là người quan trọng à? Thật khó hiểu con gái bây giờ quá.
Câu hỏi đó ko biết hắn có ý nghĩ gì ko nữa, sao mà hơi khó nghe nhĩ, lúc này khuôn mặt nhõ xụ xuống, nhõ tự ép mình vào bức tường ngay cầu thang, ngồi phịch xuống bậc thang, bắt đầu nước mắt rơi xuống,nhõ nức nở khóc mặc cho hắn thì ngỡ ngàng trước sự bất ngờ này. Hắn lật đật vỗ vai nhõ nói:
- Tôi...tôi ko cố ý làm cô khóc đâu nha đừng khóc nữa, tôi sợ con gái khóc lắm đó_hắn nói với giọng dịu dàng.
Lần đầu tiên trong cuộc đời nhõ, nhõ mới biết thế nào là đau khổ khi nghe người khác nói về mình như vậy. Có lẽ lời nói hôm nay của hắn đụng chạm đến nhõ nhiều lắm đây, nhưng mà nhìn nhõ khóc sao mặt vẫn xinh đẹp, dễ thương đến thế nhĩ. Đúng là người đẹp thì lúc nào cũng đẹp(hehe^^). Khi hắn nói vậy, nhõ mới thúc thích trong tiếng khóc trả lời lại:
- Cậu thì biết gì chứ, tôi ko hề muốn kím chuyện với bất cứ ai đế được mọi người chú ý, chính bọn họ tự gây sự và đỗ oan cho tôi đấy thôi, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ cảm nhận được một chút yêu thương từ mọi người ngay cả người thân là ba mẹ tôi cũng ko biết họ có thương tôi ko? Chẳng ai hiểu cho tôi ngoài tôi hết, tôi cứ thế mà sống cho đến lớn và đến tận bây giờ tôi nhận được gì khi bước vào ngôi trường này, nên tôi mong cậu đừng nghĩ tôi là con người như vậy, cậu biết ko?_Nhõ nói trong nước mắt, tội làm sao ấy
Nhõ vừa nói xong thì cầm tay vỗ nhẹ vào đầu mình, tự nhũ:" Nãi giờ mình nói gì vậy trời?". Hắn thấy vậy bèn thúc đẩy nhõ vươn lên:
- Thôi, quên hết chuyện buồn hôm nay đi, đứng dậy lên lớp học nè( hắn nói cùng với hành động là nắm tay nhõ, đỡ nhõ đứng lên), tiết này hình như là tiết của bà Mai Hương đó(giáo viên khó nhất trường đó nha).

Sau khi học hết 3 tiết cuối, tiếng ren chuông báo hiệu ra về, hôm nay tất cả học sinh trong trường đều nhốn nháo chạy ra cổng mà cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra nữa( đoán, rồi hãy coi tiếp nha^^). Thường ngày thì hắn mỗi khi ra về rất ưa đi chung với Tý và Đức nhưng hôm nay thì khác, lí do là vì hai thằng bạn của hắn phải họp cho hội học sinh của trường nên hắn phải lẻ loi ngày hôm nay thôi, mà hình như đâu phải vậy. Đột nhiên sự xuất hiện của hắn đứng trước cổng trường(hot boy mà chắc nhiều người chú ý lắm đây) ngồi trên chiếc xe hiện rất nỗi trong giới trẻ hiện nay, trên tay cầm thêm 1 cái nón bảo hiểm rất xinh (mà sao giống kiểu con gái vậy ta). Tướng tá như người mẫu mà còn được xem là đối tượng làm bạn trai nữa chứ(hihi). Bởi thế nên trước cổng trường tập hợp đầy đủ ngay cổng, đa số là fan hâm mộ của hắn ko đó nha. Lúc này thì nhõ vẫn loay hoay vì chép bài chưa xong mà còn phải dọn dẹp nhà vệ xinh nữa chứ ( cũng tại con Vy mà ra hết). Khi nhõ và Thương làm xong công chuyện của mình thì 2 đứa mới ra về, mà đến tận giờ này trường của tụi nó vẫn còn đông nghẹt (lạ gê). Nhõ và Thương thấy lạ nên cũng chen chúc vào đám đông xem chuyện gì đang xảy ra, trong lúc nhõ đang len lõi để lên phía trên thì đột nhiên sự xuất hoe65n của con Thúy ngay sau lưng nhõ mà nhõ ko hề biết, con Thúy đã lấy chân đá vào chân trái của nhõ làm nhõ té nhào về phía trước, cứ tưởng lần này lại phải bị thương, trầy khắp người nhưng may mắn vì trong lúc nhõ ko làm chủ được mình, hắn đã cằm chặt 2 tay của nhõ và kéo lên(lúc đó vì hắn giựt tay nhõ hơi mạnh nên vô tình ôm nhau luôn, hehe) làm nhõ cũng hết hồn nhưng rồi thấy vẻ mặt của nhõ cũng mừng, nên nhõ nói:
- Cảm ơn ạ_vừa nói xong nhõ ngước mặt lên tính gật đầu cho cùng với lời nói thì nhõ bật nhảy về phía sau vì giựt mình khi biết người giúp nhõ lúc nãy lại chính là hắn( người mà ko mấy thiện cảm từ lúc nhõ vào trường này).
Hắn cũng ngỡ ngàng luôn, còn đám học sinh ai nấy cũng nhìn tụi nó chầm chầm, còn Thương thì nở nụ cười trên khuôn mặt (mừng cho bạn mình hay ý hợp tác cho hắn với nhõ đây ta, nghi quá đi), con Thúy thì cắn răng vì tức, ko biết tại sao nhõ lại hên đến vậy, đã ko té mà còn được Poz giúp rồi lại ôm nữa(thế nào cũng lại mách lẽo với con Vy nữa thôi). Hắn mới bắt đầu nói chuyện với nhõ:
- Tôi có chuyện muốn nói riêng với cô, lên xe đi tôi chở cô đi._giọng nói của hắn có vẻ hấp hối.
- Tự nhiên lại cần nói chuyện riêng, tôi với cậu thì có gì để nói, khùng hả, thôi dù sao cũng cảm ơn cậu đã giúp tôi lúc nãy, tôi về đây._nhõ trả lời hơi ngượng thì phải.
Cả đám học sinh khi nghe được câu chuyện, đua nhau ồ lên tá lã, nhưng rồi cũng từ từ giải tán hết đám đông. Hắn ko muốn kéo dài thêm câu chuyện nên nói gọn:
- Cô đừng bắt tôi phải bồng cô lên xe nha_hắn quả quyết.
Thương mới lên tiếng:
- Tớ về trước nha Nhi, bye cậu_rồi nó cũng ra về luôn.
- Ê, ê....cậu đợi...._nhõ nói giọng vơi với theo bước đi của Thương, tội nghiệp chưa giờ còn có hắn với nhõ thôi làm sao giờ ta.(để xem đã).
- Đi theo tôi mau, lẹ lên_hắn cầm tay nhõ kéo về phía chiếc xe đang đứng rồi nhấc bổng thân người nhõ ngồi lên xe và chạy vọt đi luôn.
Do hắn chạy quá nhanh nên hai tay nhỏ bám rất chặt vào bên eo của hắn ( chắc hẵn hắn thích lắm đây, mà tới giờ vẫn chưa biết tình cảm thật của hắn ra sao với nhõ nữa, thật kho để biết được vì từ trước tới nay hắn cứ lạnh như đá ấy...ôi nghe sao thấy nản quá). Khi chiếc xe thắng gấp trước cửa tiệm trà sữa Kool ( nơi này thường là nơi lui tới nhất của hắn và hai thằng bạn). Hắn mới nói:
- Tới rồi, cô có thể xuống xe và đi theo tôi_lạnh lùng gê
- À..ừ_nhõ nói lắp bắp nhĩ.
Nhõ đi cùng với hắn vào tiệm mà cứ lơ mơ, đi cứ mém té mấy chập luôn, hắn ngồi xuống gốc bàn nơi hắn thường ngồi và nói:
- Cô ngồi đi, làm gì cứ nhìn nhìn hoài vậy.
Nhõ ngồi xuống và nhìn châm châm vô hắn tính nói chuyện nhưng hắn lại mở miệng chặn họng trước:
- Cô uống gì, để tôi gọi cho.
- Sinh tố cà chua._đây là thức uống mà nhõ yêu thích từ nhỏ đến nay.
- Phục vụ...làm giúp tôi một sinh tố cà chua và một trà sữa đặc biệt._hắn nói chuyện trống không.
Hai đứa vẫn im lặng cho đến lúc người phục vụ mang nước lên. Nhõ mới hõi:
- Cậu là khách quen ở đây hã, nãi giờ tôi nhìn xung quanh ai cũng nhìn cậu với tôi hết._nhõ thắc mắc
- Ừm..kệ họ đi, cô để ý làm gì_hắn trả lời hơi gắt gỏng nhĩ.
Xung quanh cứ bàn tán đủ điều. Nói rằng:" Ê, sao hôm nay thằng nhóc dẫn bạn gái đến kìa, thường ngày có thấy đâu ta, mà con bé xinh ghê ha." Đại loại như vậy đó. Rồi nhõ hớp một ngụm ly sinh tố rồi bắt đầu vào ngay trung tâm câu chuyện:
- Cậu nói đi, chuyện riêng gì cần nói, nói lẹ rồi tôi phải về nhà nữa.
- Tôi sẽ nói, nhưng cô đừng nghĩ xấu về tôi nha._giọng nói nhẹ lại thật dễ thương.
- Ừm, cậu cứ nói đi, tôi đang nghe đây_nhõ đáp lại.
- Tôi muốn cô làm bạn gái tôi, bù vào đó tôi sẽ bảo vệ cô trước những hành động của những người ăn hiếp cô, tôi có uy thế nên giúp cô là điều đương nhiên, cô chịu ko?_Hắn nói rõ câu chuyện như vậy luôn rồi cười.
Lúc này nhõ hình như hơi bất ngờ trước lời nói đó, nhưng vẫn thấy rõ sự tức giận đang hiện lên trên khuôn mặt nhõ, nhõ lấy tay cầm ly trà đá mà người phục vụ mang đến lúc ban đầu tạt ngay vào mặt hắn ban thêm cho hắn một cái tát trời gián. Xung quanh bắt đầu quay lại nhìn về hướng tụi nó. Nhõ bật dậy và hét:
Cậu tưởng tôi đồng ý sao, cậu điên rồi, cậu coi tôi ra gì mà dùng những lời nói đó nói với tôi. Tôi ko cần những hành động đó, tôi sẽ chứng minh cho cậu biết tôi ko yếu đuối như cậu nghĩ để cần sự giúp đỡ, tôi sẽ mạnh mẽ và vượt qua tất cả mọi chuyện cho cậu coi, đồ tồi._nhõ nói thẳng trước mặt hắn như vậy.
Hắn ngồi ngây ra luôn mặc cho xung quanh nhìn nó rất tò mò, rồi tức tối vì đây là lần đầu tiên hắn bị người con gái tát vào mặt còn lớn tiếng nữa chứ. Mà hình như nhõ đang hiểu lầm hắn thì phải, hắn chỉ ra ý giúp đỡ thôi mà ta, cái quan trọng là lời đề nghị kia kìa ko biết nhõ nghĩ sao nữa ha. Nhõ thì cứ chạy một mạch đi và cứ suy nghĩ lung tung trong đầu hết, chẵng hiểu 2 đứa tụi nó đang nghĩ gì nữa.

Tới nhà, nhõ bước đi với cái thân xác nặng nề, cố gắng để gượng vào trước cửa chính, rồi nhõ đẩy cửa vào nhà cảm giác lúc này nó khác với mọi bữa, không khí trong nhà bỗng nhiên vui vẻ, thoáng mát. Chắc có thể chuẩn bị có sự kiện gì đó sắp được diễn ra nhĩ. Nhõ nhìn xung quanh rồi bước đi trong buồn bã, vừa tính bước lên lầu thì quản gia Kim mới nói với nhõ:
- Hôm nay trông cô có vẻ buồn hơn mọi ngày, mà nếu ta nói cho cô biết 1 chuyện này chắc cô sẽ mừng hơn nhiều đấy._vừa nói bà vừa cười rất tươi
- Chuyện gì vậy bác, bác cứ nói cháu đang nghe._nhõ trả lời như ý nói bà quản gia phiền nhõ vậy ( vì đang bực mình mà).
- À, ngày mai cô sẽ đi cùng tôi đến sân bay để đón ông bà chủ nhé.._bà đang nói nhõ nhảy vô.
- Hả, bác nói gì, ngày mai ba mẹ cháu về sao, sớm vậy ko phải họ đi 3 tháng lận àh, vậy là cháu phải ngĩ học sao ?_ giọng nói của nhõ hét toán lên giữa nhà, mà hình như nhõ chẳng muốn họ về đây.
- Ừm, đúng vậy, mà cô cứ yên tâm, ta đã cho người xin giấy phép nghĩ giúp cô rồi nên hôm nay cô chuẩn bị đón chào mừng ba mẹ mình nước đấy, mà sao ta thấy cô ko được vui, bộ cô ko thích hay sao?_bà trả lời.
- À vâng, cháu vui chứ (gượng cười nè)_nhõ nói ko được tự nhiên gì mấy.
- Thôi, cô chủ nhõ của chúng tôi lên tắm rửa đi nào, hôm nay ta làm bữa tối chĩ có những món cô thích thôi nên cô mau chóng xuống dùng kẽo lại bị đau bao tử._công nhận bà quản gia lo cho nhõ ghê ( cũng may là thế nhĩ).
- Dạ..._nhõ trả lời xong rồi cũng ngoảnh mặt quay đi, bước lên tới phòng mình, nhõ quăn cái cặp sang một bên rồi suy nghĩ đăm chiêu.
" Nản thật, mới nãi thì gặp chuyện bực mình ( do hắn đấy mà), giờ thì thâm chuyện phiền toái này nữa, sao ko ở quách cái nơi xa xâm tối mịch đó luôn đi, về đây làm gì ko biết..."_nhõ nói có vẻ tức bực dữ hen, mà cũng đúng từ nhõ đến lớn có bao giờ ba mẹ nhõ hỏi thăm hay quan tâm đến nhõ đâu, bởi thế nhõ cũng hận là đúng.
Suy nghĩ của nhõ cũng dần trôi theo thời gian, dùng bữa tối xong nhõ cũng lại vào phòng mình mà nằm lăn ra ngủ liền ( chẳng biết trời trăng ra sao luôn ^^). Còn hắn thì sao đây ta, đúng là chuyện này thật khó đoán. Tình cảm của hăn dành cho nhõ là thật lòng hay giả dối đây, nhưng hắn thì cũng buồn vậy, suy nghĩ về nhõ mãi đấy thôi. Chắc do hắn ko hiểu được lòng của con gái nên tỏ tình hơi thiếu tế nhị, đem điểm nhạy cảm của con gái ra làm trò hề ( bị tát cũng phải thôi). Rồi trời lại sáng, nhõ phải thức dậy đến kịp sân bay Tân Sơn Nhất để đón ba mẹ mình. Lên xe cùng với bà quản gia, nhõ lại nằm ngủ gật trong thời gian ngắn. Đến nơi, bà quản gia đánh thức nhõ dậy, nhõ xuống xe mà mặt vẫn bơ phờ, ngái ngủ. Vì tới hơi sớm nên hai người họ ngồi vào ghế đợi.
Trong lúc chờ đợi, nhõ lấy tay dụi ghèn trên mắt rồi nhìn xung quanh, nhõ nhìn đi rồi chợt quay sang nhìn lại chỗ đó lần nữa ( nhõ cuốn cuồn lấy tay hoe hoe con mắt) , nhìn kĩ vào người con trai đang đứng phía đó cùng với một ông già chừng 67 tuổi. Nhõ chợt nhận ra người đó chính là gã học chung lớp với nhõ, cũng chính là người hôm qua làm nhõ bực bội suốt hết một ngày nữa chứ ( hắn đấy). Bởi thế người ta thường nói:" Trái đất nằm trong lòng bàn tay." đúng thiệt, nhưng người đứng kế bên nhõ là ai vậy ta?( thắc mắc ko để By bật mí, hihi)
* Người đó tên là Trần Tuấn Hoàng, hiện nay ông được 69 tuổi, là người nhận nuôi dưỡng Poz đó và cũng là ông nội ruột của nhõ...hehe. Ông ấy có một gia tài kết xù rất giàu có, vậy nó sẽ thuộc về ai..........
* Trần Thanh Dũng, ba của nhõ, 44 tuổi, hiện là chủ tịch của Công Ty KH-KT thiết kế vật dụng trong gia đình và nắm trong tay 10 công ty con có trong các tĩnh/ thành phố ở Việt Nam, lương thiện, nhưng rất nghiêm khắc trong công việc.
* Lê Thị Thùy Linh, mẹ của nhõ, 41 tuổi, là người phụ nữa xinh đẹp, đảm đang trong việc chăm sóc chồng mình ( nhưng chẳng nhớ gì đến con của mình).
* Kim Hồng là tên của quản gia Kim, 43 tuổi ( do mình quên nói tên nên giờ mình giới thiệu, sorry).


Nhìn hắn được 1 hồi thì nhõ củng quay sang chỗ khác ko thèm điếm xỉa tới nữa. Vẫn cứ đơ đơ người ngây ra đó mà nhìn, đến khi bà quản gia kiu mấy lần(" Cô chủ..") mới chợt nhận ra có người đang nói chuyện với mình.

- Ơ...Dạ, bác kiu cháu có gì vậy?_nhõ trả lời tĩnh queo.

- Ba mẹ cô ra rồi kìa, chúng ta lại đó đi_bà nói.

- Ủa, hình như cháu nhìn ko lầm thì có hai người đang đứng cạnh ba mẹ cháu thì phải( đứng lom ngom nhìn ngó )_nhõ thắc mắc lắm thì phải.

- Thôi, có ai thì tới đó rồi biết nha cô, họ đag đợi mình cô đó, ta vs cô tới đó mau lên_bà thúc đẩy nhõ.

Lúc này nhõ cũng ngơ ngác đi về phía trước mà ko nói gì nữa, nhưng sau một cái nhìn thật kĩ nhõ mới chợt nhận ra người đó ko ai khác chính là hắn (hiện tại đang ghét vô cùng). Nhõ cũng giật mình vì tại sao hắn lại có mặt tại đây, ba mẹ của nhõ quen biết hắn sao??? Nhưng rồi cuối cùng nhõ cũng tới nơi, và ba mẹ nhõ nhì thấy cả 2 cùng ôm nhõ vào lòng rồi nói:

- Mẹ nhớ con lắm, con gái yêu à._mẹ nhõ nói ngọt.

- Con khỏe ko con gái của ta._ba nhõ nói

- Vâng, cảm ơn ạ, con khỏe_nhõ trả lời hơi có chút ko hài lòng thì phải.

- Cũng lâu rồi chúng tôi mới gặp lại chị, chị khỏe ko chị Hồng_mẹ nhõ chuyển sang hỏi thăm bà quản gia.

- Tôi khỏe chứ, gặp lại 2 người tôi rất vui._bà quản gia đáp với nụ cười tươi.

- Cảm ơn chị, trong những năm ko có chúng tôi đã chăm sóc con bé dùm, chúng tôi mang ơn chị lắm ( mẹ nhõ ôm bà quản gia ).

- Có gì đâu, bà khách sáo với tôi quá._bà quản gia trả lời.

Trong lúc đó, nhõ đang nhìn hắn với vẻ mặt đầy ngờ vực, hắn cũng đang nhìn nhõ với ánh mắt ngạc nhiên ( ko ngờ nhĩ), còn ba với ông nhõ thì đang nói chuyện về 1 số việc liên quan đến công ty song ba nhõ mới nói:

- Con gái lại đây chào ông nội đi nào, lâu quá hai ông cháu mới gặp mà_ba nhõ cười thân thiện.

- Cháu gái yêu dấu của ta, lại đây ông ôm cái nào_ông nở nụ cười hiền.

- Dạ, vâng!_nhõ vẫn còn bở ngỡ .

Còn hắn lúc này thì cũng chẳng biết nói gì đây nữa, vì mọi chuyện đến quá bất ngờ. Người ông nuôi dưỡng mình bấy lâu nay chính là ông nội của nhõ cũng là người hắn đang có tình cảm, khó xử quá nhĩ. Còn nhõ thì sao, vẫn chưa biết hắn là gì trong mối quan hệ của gia đình mình nữa. Chuyện bắt đầu mới thú vị đây. Ông xoa đầu nhõ bảo:

- Lúc ta gặp cháu, cháu còn nhỏ quá nên bây giờ ko nhận ra cũng là lẽ đương nhiên.

- Dạ, có lẽ vậy ạ._nhõ đáp.

- Mà quên, ta cũng xin giới thiệu với mọi người, đây là cháu trai mà ta nhận nuôi lúc nó 4 tuổi tên là Lương Kiệt Phát, chàu con và cháu gái của ta đi cháu_ông bắt tay chéo ngang lưng hắn để mọi người cùng nhìn.

- Dạ, vâng thưa ông_hắn lễ phép trả lời, hắn mới quay sang chào hỏi ba mẹ nhõ:

- Cháu chào cô chú ạ(hắn vừa nói vừa gật đầu chào).

Lúc này hắn mới quay qua nhìn nhõ, rồi tính chào hõi nhưng bị nhõ chặn họng với vẻ xỏ xiên:

- Thì ra, ông nhận nuôi dưỡng cậu con trai này à, vậy mà trước giờ cháu mới biết (đang nói với ông rồi lại quay sang nhìn hắn bực bội nói tiếp), cậu khỏi giới thiệu, gương mặt này quen với tôi quá rồi.

Hắn cũng tự ái mà im re ko nói lại tiếng nào, ba nhõ mới nói:

- Thôi kệ con bé đi cháu, có lẽ nó đang bực chuyện gì ấy mà_ba nhõ cười với hắn.

- Vâng, thưa chú, cháu cũng ko quan tâm những lời nói ấy đâu ạ._hắn nhìn nhõ cười đểu.

Hình như lúc này, hắn cũng muốn đáp trả 1 phần nào đó để nhõ cảm thấy mà quan tâm hắn hơn, nhõ lúc này nhìn mặt ngượng đỏ, dễ thương quá đi mất. Ba nhõ mới quay qua nói chuyện với ông nhõ:

- Thằng nhóc này nhìn mặt thông minh, đẹp trai đấy chứ ba, có lẽ con sẽ suy nghĩ lại đề nghị của ba lúc trước.

- Ta nói rồi, chắc chắn con sẽ chịu thôi.

Mặc cho ông và ba đang nói, nhõ chen vào:
- Thưa ông, ba mẹ, mọi người tính đứng ở đây nói chuyện luôn sao, ra nhà hàng dùng bữa sáng luôn đi ạ, con đói lắm rồi_nhõ nhăn mặt nói.

- Ôi, cái con bé này._mẹ nhõ nói.

- Con ra xe trước đây ạ._nhõ nói xong quay sang bà quản gia nói :" Bác đi ra xe chung với cháu đi ạ"

- Ừm_bà trả lời rồi hai người cùng ra xe trước.

- Con bé hôm nay làm sao vậy hả em, tính tình chẳng giống ai, nói chuyện mà mặt cứ nhăn nhó_ba nhõ nói chuyện với mẹ nhõ.

- Thôi kệ nó đi anh, về nhà ta nói với nó sau vậy_mẹ nhõ dịu dàng trả lời.

- Mà ta thấy, hình như cháu gái ta có bất mãn gì với thằng nhóc này thì đúng hơn (), ta nói vậy đúng ko Poz._ông nói rồi quay lại nhìn hắn cười hiền.


- Ông ơi ko có phải vậy đâu(ko dám nhìn thẵng mặt nói chuyện)...chắc cô ấy có gì bực trong người đó, ko phải tại cháu đâu ông ơi...._hắn nói
- Ôi...bọn trẻ nó cứ như vậy_ông cười đắc chí

Sau một lúc nói chuyện, hắn cùng ông và ba mẹ nhõ đi ra xe chuẩn bị đến nơi nhà hàng đã đặt trước, ngồi trên xe mà lúc này mặt hắn hiện rõ vẻ mặt ửng hồng ( cứ như nắng làm nóng rang hết người vậy). Được một lúc, thì hắn với nhõ lại phải chạm mặt nhau 1 lần nữa, mặc dù cả 2 rõ ràng chẵng muốn thấy nhau nữa, thật sự là 2 đứa nó có duyên hay do trời sắp đặt cho số phận này đây. Rồi mọi người ai ai cũng vào chỗ ngồi, món ăn đã được gọi sẵn nên cứ thế im lặng mà ngồi chấp tay dùng bữa....

Buổi sáng rồi dần dần cũng qua đi, nhưng có lẽ hôm nay sự vắng mặt của 2 đứa nó sẽ làm cả trường nhao nháo lên đây...Dù cố gắng đến mấy nhưng nhõ vẫn luôn là người phải làm theo sự sắp đặt của ba mẹ mặc dù nhõ luôn cố tỏ ra mình là 1 đứa con ngoan để ko phải bị vào tình thế ép buộc này. Để rồi..........

- Anh àh, ko được đâu, em chắc chắn là con bé ko thích thằng nhóc đó đâu, anh ko thấy sự việc hôm qua àh, rõ ràng em thấy.........._ba nhõ chen ngang

- Em đừng nói nữa, đây là quyết định của anh, anh sẽ cho chúng nó hứa hôn.........

Nhõ đứng phía cửa đã nghe hết mọi chuyện, nhõ há hóc mòm ra sức ngạc nhiên rất lạ. Nhõ xông vào nói:

- Ba và mẹ đang nói gì vậy, hứa hôn gì, với ai chứ, là con àh_nhõ giận dữ nói chuyện rất hùng hồn..Ko đc đâu ạ, con còn nhỏ mà, sao có thể hứa hôn được, tuyệt đối con ko đồng ý chuyện này đâu.

Ba nhõ đập tay mạnh xuống bàn, quát :

- Con bắt đầu cãi lời ba mẹ từ khi nào vậy hả, đó là quyết định của ba, con ko được cãi lời, thằng nhóc đó ba thấy ở nó có niềm hi vọng sáng giá trong bước đường dẫn đầu thành lập công ty con của ba._ba nhõ cũng bực bội hết sức trước lời nói cãi lại của nhõ, lúc này mẹ nhõ mới lên tiếng:

- Anh biết là con nó ko thích mà, sao anh còn ép nó nữa, với lại thằng nhóc đó là con rơi của một gia đình nào đó, rõ ràng anh cũng đâu biết nguồn gốc xuất xứ của nó, mà cho con gái duy nhất của mình lấy nó chứ, em cũng ko đồng ý, thằng nhóc đó ko xứng đág vs con gái nhà mình đâu...

- Hai mẹ con bà im hết đi, tôi đã nói là sẽ làm như vậy, đừng có cãi với tôi_hình như ba của nhõ đã hết kiên nhẫn và bắt đầu lớn tiếng hơn nữa.

- Nhưng mà ba.........con.._nhõ lúc này bắt đầu míu máo, những giọt nước mắt từ từ úa ra

- Đi ra ngoài đi con, mẹ nhất định ko cho ba của con ép uổng gì con đâu_ mẹ nhõ cũng đồng ý kiến với con gái mình nên ra sức nói giúp đỡ, bà ấy mới dẫn nhõ đi ra ngoài...

Có lẽ sau vụ cãi vã lần đầu tiên khi gia đình nhõ vừa tái ngộ, lý do cũng chính là hắn nên chắc nhõ sẽ càng căm thù hắn hơn đây..Haizzzzzz thật là phức tạp


Sáng hôm sau cã hai đứa đều đi học lại bình thường như ngày nào, khi hắn và nhõ gặp nhau tại cỗng trường hắn cố tình nở một nụ cười thân thiện với nhõ, nhưng nhõ thì đá cho hắn 1 ánh mắt cực kì khó chịu. Hắn cũng ra sức ngạc nhiên trước ánh mắt đó.

Hắn mới kéo tay nhõ lại hỏi trước trường
- Bị gì vậy, sao nhìn tui mà kì vậy, tui làm gì sai..._hắn nói chuyện rất nhẹ nhàng mà cũng rõ là hắn chẵng biết chuyện gì xảy ra ngày hôm qua ở nhà nhõ.

Nhõ ngước mặt nhìn hắn 1 lần nữa, với 2 khóe mắt rưng rưng, nói:
- Buông ra, cậu làm tay tui đau.

- Không, nói rõ đi đã, cô bị gì vậy hã_hắn vẫn nắm chặt cánh tay nhõ mặc cho cả trường bây giờ đã có rất nhìu ánh mắt để ý

Nhõ giơ tay phãi của mình lên (...Chát...) , một cái tát trời đánh ván thẵng vào mặt hắn, hắn lúc này...Nhõ bỏ đi...

Mọi người bàn tán um sùm, trong đám đông chắc chắn sẽ ko thiếu mặt 2 con nhõ chí cốt suốt ngày cứ bám lấy con Vy ( nhìu chuyện để lấy điểm vs con Vy ấy mà). Lát sau...

RẦM..( cánh cửa lớp 11B5 hé ra vs sự góp mặt của..)

- Cho hõi, ở đây ai tên Nhi_ Linh xuất hiện và hõi ngay 1 học sinh trong Lớp

* Đặng Thùy Linh, lớp 12A7, đàn chị khối trên cùng trường, là một dân chơi có tiếng trong giới giang hồ, ai cũng phải nễ Linh, hoàn cảnh gia đình khá giả, là con của tổng giám đốc đài truyền hình FBC, cũng là chị họ của Vy. [ mình bịa đấy ạ]

Mọi người mới đặt hướng nhìn về phía của nhõ, nhõ cũng ngạc nhiên và nhìn ngược lại, hắn ngồi sát bên cũng ngây ra( có vẻ chú ý 1 chút chuyện trong lớp).

- Mày tên Nhi à._ Linh có vẻ nhìn Nhi ko ưa được ( vì nghe con Vy đốc cho nhõ những chuyện xấu nên Linh cũng ko có ấn tượng vs nhõ)

- Ừm._ nhõ ko dùng tín ngữ.

- Vào trường này mà quên giới thiệu đến chị mày, là cưng cũng có lá gan to đó( Linh đưa bàn tay lên kề sát vào cầm nhõ), ra đây tao hõi chút chuyện.

Nhõ cũng đứng dậy và đi theo bóng của Linh từ phía xa dần. Hắn ko yên tâm nên đã lò tò đi theo sau( biết rõ là sẽ có chuyện đó mà).

Lúc này tiếng ren chuông báo hiệu giờ vào tiết học, thì nhõ và Linh cã hắn ( thêm con Vy, Duyên và Thủy đang núp sau lùm cây), giờ này cũng coi như cã đám đều cúp tiết. Ko đợi thời gian thêm lâu hơn, Linh vô thẵng vấn đề và nói với nhõ:

- Cảnh cáo mày lần này là thứ mấy rồi, vẫn lẽo đèo theo sau Poz àh, lạ nhĩ, đã có gan lớn như vậy rồi sao ko làm chuyện gì đó cho ra trò luôn đi.

- Chị nói gì vậy, tui có liên quan gì đến cậu ta đâu, mà nếu có thì mất gì chị phải quan tâm chứ._ nhõ vẫn bình tah3n trả lời thẳng thắng ko chút sợ sệt.

...Chát... nhõ bị Linh cho ăn 1 cái tát rất mạnh, nhõ ôm mặt, lúc này gương mặt nhõ lại càng ửg đõ lên nhõ( tụi con Vy thì khoái chí cười hí hửng), nhõ tính phản xạ lại thì..

- Chị làm gì vậy hả, tại sao lại đánh cậu ấy ( cũng là vì hắn thôi.), chuyện gì liên quan đến tui thì chị lại đem Nhi ra mà đánh àh, tui và chị có quen biết gì ko hả?_ hắn cương quyết trả lời giúp nhõ.

- Poz, cậu tĩnh lại đi, nhõ này cáo già lắm đó, sao cậu lại phải bất chấp vì nó mà như vậy, ko lẽ cậu ko nhận ra tình cảm của Vy cũng dành cho cậu nhìu lắm àh_ Linh nói

- Thì ra lại liên quan đến cô ta, chị ko coi trọng lời nói của tui đấy àh, lặp lại cho chị một lần nữa, nếu còn đụng đến Nhi thì cã chị và những người thân thuộc với chị chuẩn bị tìm trường khác mà xin vô nhập học đi._ hắn tức giận trả lời

Nhõ nhìn hắn rất lạ, vì đây là lần đầu có người ra sức bảo vệ, bênh vực cho nhõ, trong khi đó thì con Vy mặt tái mét trước những lời nói lúc nãy của hắn khi hâm dọa Linh. Linh cũng tỏ vẻ ngạc nhiên trước lời nói đó, rồi bỏ chạy đi. Hắn quay lại nói với nhõ:

- Cô khùng hả? Bị đánh sao ko đánh trả_ hắn nạt nhõ

- Haizz... Ai mướn cậu lại giúp tôi, ai mướn cậu lên tiếng nói dùm tui, tui tính đánh tar4 đó thì cũng cái miệng của cậu chặn tui mà._ nhõ cũng mạnh mẽ đáp lại.

Bây giờ nhìn mặt hắn mới cãm thấy như đang bị tạt nước vào mặt. Lúc này nhõ bỏ đi và trở về lớp. Cả nhõ và hắn đều bị phạt chép 10 bản kiểm điểm.

Nửa tiếng trước..tại lớp 11B3.
- Vy , cậu nghe tin gì chưa?_ Thủy nói

- Chuyện gì_ Vy

- Trời ạ, cã trường đồn ầm lên kìa, cậu ko biết gì hả Vy_ Duyên

- Hôm qua cả Poz và con nhõ Nhi đều nghĩ học hết, mà trước ngày hôm đó thì Poz có dẫn nhõ Nhi đi đâu á, tồi sáng hôm sau cũng có thấy tới trường đâu, rồi thêm sáng nay nè, hắn với nhõ cãi lộn gì um sùm, nhưng tớ thấy có vẻ như họ đang quen nhau đó._ Thủy trình bày sự việc với Vy.

- CÁI GÌ, thật ko vậy, các cậu biết chuyện đó khi nào sao giờ này mới nói với tớ_ Vy đag tức giận.

Vy bỏ ra khỏi lớp, Thủy và Duyên bám theo sau.
- Chị Linh ơi, ra em gặp 1 chút._ Vy

- Gì đó cô em họ của tui_ Linh

- Chị này, đừng đùa nữa, em có chuyện muốn nói nè_ Vy

- Ừm, nói đi , nếu được chị sẽ giúp em_ Linh

- Ừm, chị còn nhớ con nhõ mà mới chuyển trường vô học mà em từng nói với chị ko, con Nhi đó, nó cướp Poz của em đó chị, chị cảnh cáo nó dùm em đi_ Vy nhờ vả rất dịu dàng.

- Đc rồi, chị sẽ giúp.........


Hoàn toàn nhõ cũng đã thấy về một mắt khác của hăn, khi ôn hòa, biết bênh vực bạn bè, lại có những cử chỉ hết sức dễ thương.

Chiều về, nhõ vừa bước vào nhà thì từ phòng khách mọi hướng nhìn luôn chăm chú vào nhõ, nhõ ngây ngô quay lại nhìn...

- Chà, con bé nhà anh chị thật đẹp, mới lớn mà đã ra dáng thiếu nữ rồi, con gái tôi chắc gì bằng một gốc của con gái anh chị. ( Đương nhiên rồi) _ một vị khách khen nhõ.

- Chị cứ nói quá, con bé còn dại lắm_ mẹ nhõ

Vừa nói dứt câu, mẹ bảo nhõ:

- Con lên phòng thay đồ đi, rồi xuống đây dùng bữa với gia đình mình cùng với gia đình chú Lương, hôm nay vinh dự đến gia đình mình đó.

- Dạ, con biết rồi_ nhõ trả lời có chút gượng ép.

* Lương Minh Khiết, chủ tịch Công Ty TN- XS , đa mưu, ham giàu, là cha đẻ của Vy và sau này...

* Hứa Thị Xuân, là vợ của chủ tịch Lương, một người phụ nữ sắc xảo, thương chồng con hết mực. Nhất là cô con gái vàng của bà.

Sau khi thay đồ xong, nhõ cùng xuống và dùng bữa với gia đình và họ. Trong lúc đó, RENG...RENG...

- Quản gia Kim hình như có khách, chị kiu người giúp việc ra mở cửa cho họ vào đi_ ba nhõ nói

- Vâng_ bà Kim đáp.

Đó là sự xuất hiện của cô bạn duy nhất cảu nhõ trong trường đến thăm.

- Cô chủ là bạn của cô đó _ quản gia Kim nói

Nhõ đứng dậy và ra chào đón bạn mình, ba mẹ nhõ mới nói:

- Ôi, con bé mới đây đã có bạn bè rồi, cũng thật là may cho nó, tôi cứ lo với môi trường này nó sẽ ít tiếp thu nhiều_ mẹ nhõ

- Chị cứ nói thế, con bé lớn rồi mà, nó sẽ tự biết cách lo cho mình thôi_ bà Xuân nói

- Một lát nữa, con gái chúng tôi cũng đến đây để chung vui với buổi họp mặt này, lúc nãy tôi có cho cháu đĩa chĩ rồi _ ông Khiết nói

- Càng đông, càng vui chứ, có cả con gái anh chị thì thật là vinh hạnh cho gia đình chúng tôi rồi_ ba nhõ

Quay về tình hình của nhõ với Thương.
- Cậu sao dạo này mất tâm mất tích rồi_ Thương sốt sắng hõi nhõ

- Hihi, tớ dạo này lo chú tâm việc học nên ít ra khỏi lớp đó mà_nhõ tránh nói chuyện lúc trưa cho nó biết, sợ nó lo lắng cho nhõ ( nhõ cười hiền với Thương)

- Ừm , mà cậu vô đây chào gia đình mình đi_nhõ nói

- Ừm

RENG...RENG...Lại có khách..Quay về phía cỗng nhà nhõ.

Có cả hai chiếc xe hơi, đậu trước cửa nhà, và họ cùng bước xuống. Một bên là xe của Ông nội nhõ với hắn và 1 bên là xe của Vy. Họ đụng mặt

- Ủa, Poz cậu cũng tới đây à_ Vy ra vẻ như ko có gì, nói chuyện bình thường với hắn.

Vì có mặt ông nên hắn trả lời nhưng cộc lốc:
- Ừm, tôi tới đây có việc, còn cậu?

- Hihi. Tớ tới đây theo lời của ba tớ ( mê trai nên ko lo để ý tới người lớn có mặt)_nó

- Bạn của con đó hả Poz, trông cô bé dễ thương đó chứ, đâu thua gì cháu gái ta, khì _ ông nhõ hõi poz

- Bạn bình thường thôi ông à _ hắn ngượng

- Dạ, chào ông ạ, cháu là bạn của....

- Thôi , mình vào trong đó đi ông_ hăn cắt ngang lời Vy đag nói

- À, ừ ( ông quay lại nói chuyên với Vy), cháu cùng vào luôn chứ._ông nhõ

- Dạ, vâng_ Vy [ hừm...Poz dám cắt ngang lời nói của mình, quá đáng thật- suy nghĩ của Vy]

Vào bên trong thì sự hiên diện của tất cả mọi người luôn là niềm ngạc nhiên thật sự rất lớn, hốt hoảng nhất chính là 4 đứa nhóc nhìn nhau ngỡ ngàng.

- Cậu...._ Vy
- Cậu...._ nhõ

- Ủa, mọi người...có cả cô ta, và Poz cùng lớp với Nhi mà_ Thương nói nhõ một mình

- Ôi, thì ra là các con đều quen biết nhau à, có cả cậu nhóc nào mà mặt mày tuấn tú thế này_ bà Xuân mẹ Vy

[ Cậu nhóc này, rất giống...quả thật rất giống...- suy nghĩ của ông Khiết ba cũa Vy]

- Xin giới thiệu với anh chị, đây là ba cũa tôi, người luôn dẫn dắt bước đi cho tôi như hôm nay_ ba nhõ

- Chào Bác_ lần lượt cả ba mẹ Vy đều chào hõi thân mật.

- Vy, lại đây con_mẹ nó quắt nó lại

- Đây là Vy, con gái chúng tôi, hiện cũng đang học cùng trường với con anh chị đây._ mẹ Vy

- Cháu chào hai bác ( gật đầu cúi chào)_ Vy [ Ko ngờ con nhõ này cũng là con gái nhà tài phiệt, hay thật, her để rồi coi, mình sẽ từ từ dạy cho nó một bài học- suy nghĩ của Vy]

- Cháu chào mọi người_ hắn

Nhõ và Thương bây giờ thì vẫn còn một chút xíu ngơ ngác, mẹ nhõ thì nhìn hắn có chút ko đồng tình ( vì chuyện hôm qua chăng ). Trong lúc ngồi uống trà, tán gẫu ba nhõ có nói:

- Sắp đến đây, chúng tôi có một dự kiến sắp ra mắt sản phẩm lần này, rất mong anh chị sẽ tham gia và cùng cô con gái của anh chị, và chúng tôi cũng sẽ tiết lộ một điều bí mật với giới báo trí hiện nay.

- Rất hân hạnh, nhất định chúng tôi sẽ đến._ ba Vy
...............

Sau khi gia đình nhõ Vy đã ra về thì còn lại ông nhõ, hắn cùng với Thương và gia đình, mẹ nhõ mới hõi:

- Lúc nãy anh nói điều bí mật gì??

- Em thừa biết mà_ ba nhõ

- Anh định làm...

- Đúng, vào ngày ra mắt sản phẩm mới anh se tổ chức lễ đính hôn cho cả hai đứa, Poz và con gái chúng ta_ba nhõ nói rất cương quyết

- Đính hôn.._ nhõ, hắn, Thương đồng thanh hốt hoảng

- Chuyện gì vậy ba, con đã nói từ trước là không được rồi mà_ nhõ nói- Con hãy thôi ngay cái ý nghĩ trong đầu của mình đi, ba đã nói sao thì làm vậy _ Ba nhõ cương quyết trả lời

- Không được , ba à , con với cậu ấy...._ nhõ đag nói, hắn chen vào

- Nhi nói đúng bác ạ, cháu với Nhi chưa có tình cãm..._hắn đang nói, đến lượt nhõ chen vào.

- Không cần cậu phải nói ( nhõ đưa mắt nhìn hắn cực kì căm ghét ) , nói đúng hơn là con ghét cậu ấy chứ cũng chẳng có tình cãm gì (nhõ lại quay sang đối diện ba mình rồi nói típ)_ nhõ

- Con nói gì thế hả, cho dù con có như thế nào, thì đó cũng là quyết định của ba, đừng cãi bướng nữa _ ba nhõ

- (Nhõ quay mặt sang một bên với vẻ bực tức rồi nói típ ) Hứ . Có ba mẹ nào mà ép con cái như vậy ko, mặc cho nó hoàn toàn ko thích việc sắp đặt này một tí nào_ cách nói này đã làm cho ba nhõ vô cùng tức giận

Ba nhõ tiếng lại gần, cố gắng kìm cãm xúc, nói nhỏ nhẹ với nhõ lần nữa :
- Con nói gì hả Nhi, con dám nói những lời như vậy sao?

- Tại sao con lại ko? Ba chĩ biết nghĩ cho bản thân mình thôi, có bao giờ ba nghĩ đến con ko?_ nhõ trả lời.

( ...Chát...) Ba nhõ tát thẵng một bạt tay vào mặt nhox


- Đừng bao giờ, ăn nói với ba bằng những cách đó, con gái lớn rồi phải biết vâng lời người lớn chứ, tại sao con lại như vậy hã Nhi, ăn học đàng hoàng, có học thức mà trả lời ba kiểu đó hả ? _ Ba nhõ vô cùng ấm ức trước những lời của nhõ nói

- Ba nói con sao, lớn rồi, hớ, thưa ba đúng là con đã lớn rồi nhưng con muốn làm theo những gì con thích chứ ko phải bị ba ép buộc như vậy_ nhõ vẫn khăn khăn cãi lại

- Thôi đi Nhi, cậu bình tĩnh đi, đừng nóng mà bướng lại với ba cậu như vậy _ Thương nói

- Cậu bảo tớ phải làm sao, im lặng trước sự sắp đặt này sao, rõ ràng ba tớ biết tớ ko thíc điều này mà_ nhõ

Hắn thì vẫn đơ người ra, vì ko biết phải nói gì ,làm gì cả ( Hìhì tại do vui mừng ấy mà, ãnh cũng thíc Nhi chứ bộ ) . Ba nhõ lại lên tiếng :

- Được rồi, nếu con ko muốn bây giờ thì ba sẽ ko ép uổng gì con nữa ( nhõ nhìn ba có vẻ hài lòng trước câu nói này) , nhưng thay vào đó con sẽ chuyển về nhà ông nội ở cùng với Poz.

- Baaaaaaaaaaaaaa_ nhõ kéo dài hơi, gắn gượng nhưng vẫn đành chịu thui, nếu ko làm vậy thì sẽ bắt đính hôn ngay mà, haizzzzzzz. Rồi sau đó mọi người đều ra về, còn hắn thì có ở lại nói chuyện với ba nhõ một lát, sau đó cũng ra về .

Sáng hôm sau, vẫn như mọi ngày, nhõ đi học bình thường. Vừa tới trước cửa lớp, nhõ đụng ngay phải Đức ( là bạn thân của hắn ).

- Ui da _ nhõ

- Xin lỗi, tôi ko cố ý _ Đức

- Đi đứng ko nhìn gì hết ( nhõ cấm đầu xuống lụm tập vở )

- Tôi xin lỗi rồi mà _ Đức

- Thì tôi có nói gì cậu nữa đầu, sao ko tránh đường cho tôi vào lớp _ nhõ ngước lên thấy Đức, ra vẻ ngạc nhiên

- Ơ.. sao cậu đứng đây, cậu là hội trưởng của trường hả _ nhõ

- Ừm (cười), tôi đến lớp cậu chủ yếu là tìm cậu đó_ Đức

- Tìm tôi_ nhõ

Sau đó, Đức và nhõ cùng lên phòng hội trưởng nơi mà Đức thường xuyên lãnh đạo mọi công việc và là chỗ yên tĩnh để Đức có thể chợp mắt được vài 3 tiếng.

- Vào thẵng vấn đề luôn, tôi tìm cậu vì muốn cậu làm thư kí giúp bọn này_ Đức ôn hòa nói

- Hả, sao lại là tôi ?_ nhõ ngạc nhiên hõi

- Theo như thông tin của cậu trong hồ sơ học sinh của trường thì cậu đã từng tham gia các cuộc ứng cử viên sáng giá bên Pháp để hỗ trợ cho việc kinh doanh, thì tức nhiên cả kiến thức và tài năng của cậu sẽ giúp chúng tôi có những ý kiến hay về lĩnh vực học tập trong trường, cậu sẽ giúp chứ_ Đức

- Để tôi suy nghĩ _ nhõ

- Ừm, vậy cũng được, mong cậu giúp đỡ _ Đức vừa nói xong thì lại băn khoăn một số việc nên hõi tiếp. - Cậu và Poz có quan hệ gì vậy?

Nhõ đưa mắt nhìn Đức bực bội và cộc cằn trả lời :
- Ko có gì hết

- Vậy sao, chĩ là tôi có chút tò mò về chuyện của hai cậu thôi.

Rầm...Tý xong cửa chạy vào văn phòng, hét :

- Đức ơi, cậu biết gì chưa, nghe Poz kể là sẽ đính hôn với cô gái hôm nọ mình cứu trên sân thượng đó._ nói xong thì Tý mới để ý là trong phòng có thêm sự hiện diện của một người nữa và ko ai khác chính là người mà Tý vừa nhắc đến.

- Cậu, nói gì thế hả _ nhõ quay sang nhìn và hõi Tý

- À à tôi tôi có nói gì đâu_ Ty ấp a ấp úng trả lời

- Cậu sao vậy, chuyện gì thì nói đi_ Đức

- Thôi ko có gì đâu_ Tý lãng tránh rồi vội vàng chạy ra ngay khỏi phòng.

Bỏ lại nhõ trong mớ suy nghĩ rối bời trước những lời nói lúc nãy của Tý.

- Cậu ấy là vậy đó, luôn hấp tấp, nhưng rất vui tính_ Đức nói cho qua chuyện để nhõ bớt nóng

- Tôi ko quan tâm chuyện của mấy cậu, cậu biết gì rồi đúng ko?_ nhõ nói

- Ko đầu, tôi cũng thoáng nghe lúc nãy, hì_ Đức

- Vậy là biết rồi còn gì, xía _ nhõ

- Hahahaha, cậu thật là, luôn làm người khác phải chú ý, haha_ Đức mỉa mai

- Cậu, đừng có giỡn, tôi đi đây _ mặt nhõ đỏ bừng lên trước lời nói của Đức, " Sao vậy nè, cậu ta cười dễ thương đến chết mất " [suy nghĩ của nhõ]

Giữa chuyện tình cảm này, thật sự rất khó nói, một mặc nhõ cực cì ghét hắn ( Phát cũng đồng nghĩa là Poz ), còn Đức thì nhõ lại tỏ vẻ ngượng ngùng, hắn và cả Đức thì sao??? Đúng là khó hỉu cho lứa tuổi này, rồi 3 người bọn họ sẽ xảy ra những gì sau mỗi cuộc gặp gỡ trong trường và cuộc hôn nhân định mệnh này sẽ sắp đặt ra sao --> Đó là mấu chốt của vấn đề.


chờ post tip nhé
Categories:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét