Mình chia tay đi em... Thế đấy!Anh đã phũ phàng vứt cho nó một câu rồi lạnh lùng đứng dậy bỏ đi.Nó shock,shock thực sự.Nó không hiểu lý do tại sao anh lại làm như thế.Nó đã làm gì sai ư?Nó còn nhớ hôm qua anh vẫn còn cười nói với nó,vẫn còn chăm sóc cho nó từng tí một,vẫn còn nói những câu yêu thương với nó.Thế mà giờ đây,anh đã nói gì.Tai nó lùng bùng hết cả,đầu óc quay cuồng,trống rỗng.Anh đã không nói lí do và nó cũng chẳng hỏi nguyên nhân tại sao.Không phải vì nó không muốn biết mà tại nó chưa tiêu hóa hết câu nói ấy.Anh đi rồi,anh bỏ nó đi rồi.Đột nhiên,nó đứng bật dậy,nó chạy theo anh.Nhưng ra đến cửa,chẳng thấy bóng dáng anh đâu nữa.Nó bước đi trong vô thức,như một kẻ mất hồn.Nó đau,đau lắm,lần đầu tiên nó biết yêu,biết đến cái cảm giác khi thích một ai đó mà tại sao lại như vậy.
Nó - một con bé hồn nhiên,vô tư.Tính nó thoải mái,dễ chơi nên được bạn bè rất quý.Trước đây,nó không tin vào tình yêu hay cái cảm giác "cảm nắng" của học sinh đâu.Nhưng từ khi gặp anh,nó không biết bị làm sao á.Nó thấy mình cư xử cứ như con ngốc,không giống bình thường tí nào.Anh hơn nó 2 tuổi,học khác trường.Nó với anh quen nhau một cách vô tình trong 1 quán cafe.
Nó ngồi nhớ lại cái buổi chiều hôm đấy,nó được nghỉ học,chán chẳng biết đi đâu.Nó tha thẩn vào quán "windy cafe".Nó rất thích cái phong cách độc đáo của quán ấy.Không phải màu hồng dịu dàng cũng không phải màu tím thơ mộng,càng không phải màu đỏ mạnh mẽ.cái quán ấy mang một tông màu rất riêng,nó chẳng phối màu theo một cách nào cả,đơn giản chỉ là sự sáng tạo,cảm hứng nhất thời của anh chủ quán.Vì thế mà những vị khách vào quán toàn là những bạn trẻ có cá tính mạnh,thích sự phá cách,không theo quy luật nào như thế.Nó bước vào quán,chọn cho mình bàn gần cửa sổ nhất để có thể nhìn được những dòng người hối hả đang gồng mình lên với vòng quay của cuộc sống.Khi bước chân vào quán này,con người ta như tạm bỏ đi cái gánh nặng của một cuộc sống vồn vã,thả hồn vào những điệu nhạc nhẹ nhàng,bay bổng.Nó cá tính mạnh thật đấy nhưng nó không thích những bản nhạc rock ồn ã,nó lại thích những bản nhạc jazz nhẹ nhàng.Đấy chính là sự đối lập trong con người nó.Nó đang mở máy,vào game "gunny".Mấy hôm rồi bận học không onl,nó chẳng làm được nhiệm vụ nào cả.Vừa đăng nhập đã thấy bao nhiêu bạn pm hỏi mấy hôm nay đi đâu.Nó chưa kịp trả lời thì không biết ở đâu,xuất hiện một thằng cha lạ mặt ngồi vào ghế ngay bên cạnh
_Em cũng chơi gunny à?Sever nào thế - giọng nói đầy hứng thú
Nó quay ngoắt lại,lườm hắn một cái,buông lời đầy khó chịu
_Thì sao?Web game toàn quốc,chẳng nhẽ mỗi anh mới được chơi chắc- Nói rồi nó bĩu môi một cái
Anh nhìn cái mặt nó đáng yêu không chịu được,anh chỉ muốn đưa tay véo vào cái má kia của nó một cái.Anh cười nhún vai
_Chẳng qua là gặp được đồng môn nên thấy vui thôi
_Vô duyên - Nó nói xong không thèm quan tâm đến anh nữa mà quay lại rep bọn bạn rồi lại làm nốt mấy cái nhiệm vụ.Tính nó là thế,không thích nói chuyện với người lạ mà lại với cách vô duyên như vậy nữa.
Nó chơi game đơn giản là muốn giảm stress với cả nó thấy quen bạn ảo vui lắm.Từ những người không quen biết mà nhờ gunny làm cầu nối,nó đã biết được rất nhiều người bạn tốt trong cả nước.Làm nhiệm vụ được một lúc thì nó cũng tắt máy tính,quay sang ghế bên cạnh không thấy cái tên vô duyên kia nữa,mỉm cười hài lòng rồi ra quầy tính tiền.
Tối đến,làm xong bài tập,nó lại mở máy tính,lại vô gunny.Bây giờ đã hơn 11h rồi,chắc mấy lũ quỷ lớp nó khò khò hết cả rồi,đăng nhập vào game,mở danh sách bạn bè,nó thấy còn mỗi mấy đứa onl.Đang định tắt thì lại thấy "Who_are_my_love" online.Ông anh nè là 1 gunner cực đỉnh của sever.Nó vào phòng cao thủ add vu vơ thôi,nó cũng chẳng pm ổng bao h cả.Mà nó cũng biết rằng mấy cái lão pro như thế sẽ chẳng bao giờ rep lại mấy con tép riu như bọn nó.Thế nhưng tự nhiên hôm nay dở hơi thế nào mà nó lại đi pm ổng
_Hi bạn - sao mà tự nhiên thấy ngu ngu
_Hello
Her,nó thấy bất ngờ,chẳng ngờ được là tên đó lại rep lại.Tự nhiên thấy hứng,nó lại ngồi nói chuyện với tên đó
_Tớ không ngờ là cậu lại rep đâu
_Sao lại không??
_Ờ thì thấy mấy tên cao thủ "kiêu" lắm =]]
_Thế hả?Nói thật thì bình thường tớ c~ chẳng rảnh mà rep đâu :D:D
Èo.Sao mờ tên này thẳng thắn thế.Chắc lại bắt đầu dở thói "chảnh"
_Thế sao lại tự nhiên trả lời tớ
_Chẳng biết sao nữa.Chắc ngứa tay =))=))
oạch,nó bó tay thực sự nhưng mà tự nhiên lại thấy hứng thú
_keke.thế thì vinh hạnh cho tại hạ rồi :)))
Thế là nó ngồi chém với hắn đến tận 1h đêm mới đi ngủ.Tên đó thực ra chẳng kiêu tí nào,hơn nữa còn rất hài nữa,cứ phải gọi là "chém gió thành bão",vui phết.
Mấy hôm sau,nó đang ngồi đọc truyện chờ xe buýt đến tự nhiên lại thấy có thanh Alpenliebe để trước mặt,nó ngẩng mặt lên thì thấy cái khuôn mặt quen quen.Nhìn một lúc thì mới nhận ra khuôn mặt của cái tên hôm trước nó gặp trong quán Windy.
_Cho nè - lời nói không thể cộc càn hơn
Nhưng mà nó cũng chẳng quan tâm,đơn giản là cho thì nhận.Nó đưa tay cầm lấy thanh kẹo,rồi rất tự nhiên,bóc vỏ,lấy kẹo và cho vào mồm.Động tác của nó rất nhanh mà cũng rất dứt khoát.Nó chẳng nói một lời rồi lại cắm cúi vào quyển sách.
_Vô duyên.Không biết hôm trước ai kêu mình "vô duyên" mà hôm nay lại còn vô duyên hơn cả mình nữa - vừa nói hắn vừa cười rất đểu cáng.
Nó quay lại,lườm hắn phát nữa,bực tức gằn từng tiếng một
_Nói lại coi.Bảo ai vô duyên?Chán sống à
_Con gái con đứa,lời nói sặc mùi bạo lực - hắn nhăn cái mặt lại
_Thì sao?Ý kiến à? - nó vênh mặt lên thách thức
Hắn chán nản,nhún vai
_Không!Chẳng qua nghĩ rằng khi được người ta cho thì ít nhất cũng phải có một lời "thanks" thôi
Nó lại vênh mặt lên,cãi bướng
_Ai kêu ông cho?Tui có xin ông đâu mà phải cảm ơn - Nó chẳng hiểu mình làm sao nữa,mọi khi nó có như thế đâu.Chẳng hiểu sao cứ gặp tên này là nó lại tỏ ra khó chịu như vậy nữa.
Hắn chẳng thèm nói gì nữa,lấy cái headphone trong túi ra bật nhạc rồi nhắm mắt lại.Nó tự nhiên cảm thấy mình đúng là "vô duyên",mất lịch sự,thấy hắn đang nghe nhạc,nó mới nhẹ nhàng buông lời xin lỗi.Chẳng dám nói to,hắn nghe thấy,mất mặt lắm,ít nhất thì nó cũng nói rồi,cho tâm hồn nó thanh thản.keke
_Xin lỗi và cảm ơn
Dứt câu,thì đúng lúc xe buýt đến,nó vội vàng bước lên xe mà không dám ngoảnh đầu lại.Chính vì thế mà nó không phát hiện ra rằng ai kia đang mỉm cười đầy thích thú.
Lên xe rồi mà không hiểu sao nó thấy nóng nóng mặt.Nó nhớ lại cái dáng vẻ thờ ơ,không quan tâm đến xung quanh của hắn khi hắn nhắm mắt và thư thả mà nghe nhạc phát ra từ cái máy ở trong túi.Nó phải công nhận là hắn rất ưa nhìn nếu không nói rằng đẹp trai.Thực ra thì nó rất ít khi khen ai đẹp trai,nó cũng chẳng biết tiêu chuẩn đẹp trai là sao nữa nhưng mà nó thấy hắn cũng ưa nhìn.Tuy so với mấy thằng ở lớp nó chưa chắc đã sáng sủa bằng nhưng như vậy thôi cũng đủ làm tim nó đập thình thịch rồi.Nó đưa tay lên tim,công nhận rằng tim đập gia tốc thật.Chẳng nhẽ nó lại có cảm tình với tên đó.Hừm.chắc không đâu.Nó cũng chẳng màng đến cái cảm xúc nhất thời ấy nữa mà lại quay trở lại với câu chuyện đang đọc dở.
-----------------------
Hôm nay nó lại được nghỉ.Bọn bạn rủ đi net nhưng nó chán,có lap tội gì mà chui vô xó đấy,tốn tiền mà lại còn không được riêng tư nữa.Tính nó dở hơi ở chỗ cứ xem cái gì trên mạng hay là lại cười phá lên như một con thần kinh,chính vì lẽ đó mà nó sẽ không bao giờ ra quán khi không thực sự cần.Đang thơ thẩn thì nó bỗng thấy bên đường có bán kẹo bông gòn,tự nhiên thấy thèm,lâu lắm chẳng ăn.Có vẻ hơi trẻ con tí nhưng nó cũng mặc kệ,có sao đâu,miễn mình thích là được
_Chú ơi cho cháu 2 kẹo bông gòn đi chú - nó hí hửng nhìn vào mấy cái kẹo bông to sụ,màu trắng pha hồng
_Trẻ con hết biết
Chưa kịp nhận kẹo từ tay ông bán hàng nó đã nghe thấy cái giọng nó châm chọc vừa lạ vừa quen.Nó quay lại thì thấy cái bản mặt đáng ghét của ai kia
_Thì sao?Sao bây giờ người ta cứ thích mặc định chuyện trẻ con thì mới làm cái này,người lớn là phải làm cái nọ cơ.Sống là phải biết hưởng thụ,thích gì làm đó mới gọi là cuộc sống chứ
_Lí luận hay lắm nhóc - hắn cười
_Đừng gọi tôi là nhóc,tưởng mình lớn lắm à - nó xì cái mặt ra
Hắn đưa tay bẹo má nó
_Ít nhất thì cũng lớn tuổi hơn nhóc
_9 mấy mà to thế - nó kênh cái mặt lên
_hơn nhóc 2 tuổi lận
_93 à.Ơ mà sao biết tôi 95 - nó thắc mắc
_Bí mật - hắn nháy mắt tinh nghịch
_Bày đặt,có gì nói luôn ra lại còn....
Nói rồi nó đưa tay nhận lấy 2 cái kẹo,nó thấy sướng rơn,nhìn kẹo ngon hết biết.Đang móc tiền trong túi ra định trả thì hắn nhanh nhảu đứng bên cạnh
_Bao tiền con trả chú ơi?
_10k
Hắn rút ví ra đồng 10k trả cho ông chú
_Ơ.Quen biết gì mà trả hộ,không cần
_Không quen thì bây giờ quen - Nói rồi hắn kéo tay nó đi
Nó lớ ngớ không hiểu gì nhưng cũng đi theo hắn và cũng không quên thắc mắc
_Kéo tôi đi đâu thế
_Đi cho cái nè,ăn ngon lắm
_Ghê.Tưởng ta là trẻ con chắc,làm như con nít không bằng
Hắn cười cười
_Sao xoắn thế.Không dám theo à
_Ai xoắn.Vớ vẩn
Tưởng hắn dẫn đi đâu hóa ra là đến cái quán lần trước nó với hắn gặp nhau lần đầu.Hắn kéo nó vào đúng cái bàn lần trước nó ngồi,gọi tách Cappuccino như lần trước nó gọi.
_Làm gì thế? - Nó nhìn hắn khó hiểu
_Làm quen nhé - hắn cười nham nhở
_Hở?Hâm thế
_Hâm gì.Bình thường mà.Người ta chẳng bảo vô tình gặp nhau 3 lần trên đường là có duyên còn gì
_Duyên khỉ.Có mà vô duyên thì có - Nó nói thế thôi chứ cũng thấy hay hay
_Chào em.Anh là Nam
_Ừm.Em là Linh Đan
Thế đấy,anh với nó quen nhau như vậy đó.Từ ngày ấy trở đi anh với nó trở nên thân thiết.Chơi thân với anh nó mới biết tính anh rất chầm có thể nói là ít nói,trái ngược hoàn toàn với con người mà nó quen. Anh thích Backstreet Boys,thích đàn guitar,thích ngồi nhìn mưa mà chẳng làm gì,thích ăn kem lúc mùa đông,thích nhắn tin cho nó trước khi đi ngủ,...Anh còn nói cho nó biết rằng cái nick pro ở trên gunny kia là của anh.Hôm đầu gặp nhau,anh đã ngồi nhìn nó một lúc rồi cũng nhớ luôn cái id của nó , mà cũng chẳng hiểu sao tối đấy nó pm đúng anh nữa.Chính anh cũng thấy ngạc nhiên,chắc anh với nó có duyên thật.Thế rồi từ thân quen nó với anh cũng yêu nhau...
Chúng nó nói yêu nhau không lãng mạn kiểu như mấy đôi khác.Đơn giản chỉ là vào một ngày mưa nọ,nó lười chẳng muốn đi học,nghỉ ở nhà xem Phineas and Ferb.Đang ngồi cười nắc nẻ thì có tin nhắn đến
_Đang làm gì thế nhóc? - Anh quen gọi nó là nhóc từ lúc nào không hay
_Thưa đại ca,nhóc đang xem hoạt hình ạ =))))))))))))))))))))))))
_Lại Phineas and Ferb à?
_Ơ.Sao biết hay thế - Nó thấy tò mò
_Thì đại ca cũng đang xem mà =]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]
Nó đọc xong lăn ra mà cười,tưởng anh người lớn thế nào chứ hóa ra là cũng nghiền "P&F" như nó.Nhưng mà kể ra anh với nó cũng hợp nhau phết,nó thấy anh dễ thương cực kì.Đang mải suy nghĩ thì lại có tin nhắn đến
_Này nhóc,hình như anh thích nhóc rồi... - anh nói kèm theo cái dấu "..." đằng sau
Nó ớ ra,chẳng hiểu sao tim nó đập thình thịch.Nó tự hỏi là nó có thích anh không.Nó cũng chẳng biết nữa.Mỗi lúc bên anh nó thấy vui vui,thỉnh thoảng lại thấy nhớ,lắm lúc thấy anh dễ thương,hôm nào cũng phải nhắn tin chém gió với anh.Nói chung là anh như tô điểm thêm cho cuộc sống của nó đa sắc màu hơn,như một phần tất yếu của nó vậy.Mấy hôm anh ốm,nó thấy lo và nhớ anh nhiều lắm...Hình như,nó cũng thích anh mất rồi...
Mãi lúc sau anh mới thấy có tin nhắc đến
_Mình yêu nhau anh nhé... :X:X
Anh thấy mừng rơn,đưa tay véo vào con mèo đang nằm trên tay cái rõ mạnh.Nó đang ngủ,giật mình tỉnh giấc,ré lên cái rồi chạy biến.Thế cũng đủ biết đây không phải là mơ rồi.
Tình yêu của 2 đứa nó cũng rất nhẹ nhàng,không quá mãnh liệt như những đôi khác.Anh quan tâm đến nó nhưng cũng không quá can thiệp vào đời tư của nó,không ghen tuông vô lý.Anh luôn chăm sóc,che chở cho nó để nó cảm thấy mình có bờ vai vững chắc ở bên.Những lần nó bị điểm kém là anh lại cho nó kẹo mút,những khi nó nghịch quá anh lại véo mũi nó và bảo " lần sau đừng thế nữa em nhé",mỗi khi nó đói,anh lại dẫn nó đi ăn...Tình yêu ấy tuy không quá mãnh liệt nhưng cũng đủ làm cho cả 2 cảm thấy ấm áp...
----------------------------
Nó chán nản,chẳng hiểu sao bước chân nó lại dừng lại tại "Windy cafe".Nó bước vào,quán vẫn như những lần nó và anh đến,vẫn phong cách ấy,vẫn những bức tranh ngày nào,vẫn những tiếng nhạc thân thuộc kia.Nó nhìn khắp nơi,đâu đâu cũng thấy hình bóng của anh.Nó bước đến cái bàn mà anh với nó hay ngồi.Đột nhiên,nó muốn khóc quá,nó thấy buồn,thấy ấm ức,thấy khó hiểu,bao nhiêu cảm xúc chồng chéo lên nhau khiến nó muốn nổ tung.Giờ thì nó mới biết anh quan trọng với nó như thế nào.Một giọt, hai giọt, rồi thì nước mắt thi nhau rớt xuống.Đó là những giọt nước thanh khiết nhưng nó chứa đựng bao nhiêu nỗi đau cho mối tình đầu tan vỡ.
Chẳng hiểu nó về nhà kiểu gì và làm sao vào được nhà, lên được phòng và nằm trên giường như bây giờ nữa.Nó tỉnh dậy,với tay lấy cái đồng hồ 23h58...Tít tít...- có tin nhắn
_Nhóc.Cá tháng tư vui vẻ
Nó như vỡ òa ra khi đọc được tin nhắn.Hóa ra anh lừa nó nhưng bây giờ nó lại thấy may,thấy vui vì anh đã lừa nó chứ đó không phải là sự thật...tít tít lại có tin nhắn đến
_Sao vẫn chưa tắt đèn thế kia
Vừa mở cái tin ra,không kịp rep lại anh,nó vứt luôn cái đt xuống giường,chạy vội ra ngoài cổng.Nó vừa mở cửa ra,thấy anh đứng đó.Anh vẫn đẹp trai như ngày nào,vẫn nụ cười ấm áp đó,vẫn đôi mắt chìu mến ấy,vẫn khuôn mặt thân thương kia.Anh chưa kịp nói gì nó đã sà vào lòng anh.Anh cũng đưa tay ôm nó
_Anh xấu lắm.Anh lừa em - Nó vừa nói vừa đưa tay đấm nhẹ vào lưng anh,nước mắt thi nhau rớt xuống nhưng đây lại là những giọt nước mắt của hạnh phúc
Anh cho tay lên xoa đầu nó,lau nước mắt cho nó
_Ngốc thật.Anh còn tưởng lúc anh nói vậy là em đã biết luôn rồi cơ.Ai ngờ em bị lừa thật.Đúng là nàng khờ
Mọi khi thì nó trả cheo anh kinh lắm nhưng bây giờ mặc kệ anh nói gì,mặc kệ anh trêu nó ra sao,nó chỉ cần biết rằng anh vẫn ở bên nó,vẫn giang rộng vòng tay ra ôm lấy nó,vẫn gọi nó là nhóc.Nó thấy hạnh phúc kinh khủng
_Anh à,chia tay anh một ngày em mới biết rằng em yêu anh nhiều như thế nào.Em không biết sau này ra sao nhưng bây giờ,có anh,có em,chúng ta có tình yêu là đủ anh ạ
_Ừ.Hôm nay anh cũng mới biết là người yêu anh lắm nước mắt như thế.Anh tưởng người yêu anh chẳng biết khóc bao giờ cơ - Anh vừa nói vừa đưa tay sờ nhẹ lên đôi mắt đã sưng vì khóc cả ngày trời của nó.Anh thấy xót xa,tim anh như quặn thắt lại.
Và rồi anh lại ôm ghì nó vào mình,đưa tay luồn qua những lọn tóc của nó.Anh thích nhất cái mùi hương ở tóc nó,một mùi hương thật đặc biệt...Anh thì thầm trong gió,gửi vào gió những lời nói yêu thương "Anh yêu em,cô nhóc bé nhỏ của anh"...........
0 nhận xét:
Đăng nhận xét