Chị gạt nước mắt, khóa cửa, xách vali ra đường. Chị quyết định len lén đi ra khỏi cuộc đời của Quang như thế.
Quang càng yêu chị, chị càng thấy mình có lỗi... (Ảnh minh họa)
16 năm về trước, cuộc đối thoại định mệnh đã diễn ra giữa chị và cô bạn thân. Chị vừa biết ơn cuộc đối thoại ấy, lại vừa nguyền rủa nó:
- Em giúp chị nhé! - Người bạn xoay xoay ly trà đá trong tay, nhìn sâu vào mắt chị, như tìm kiếm sự cảm thông.
- Con trai lớn của anh chị trúng tuyển Đại học Tổng hợp, nó sẽ lên thành phố này học. Em giúp chị trông nom cháu nhé. Thằng bé... hơi bướng bỉnh và khờ dại.
Chị nắm tay chị bạn, cố xoa dịu nối lo lắng của người mẹ:
- Em rất vui, chị ạ. Em chưa làm mẹ bao giờ, với thằng bé em sẽ thử xem.
Chị còn nhớ như in cái lần đầu tiên thấy Quang. Cậu bé nông thôn 19 tuổi, kém chị 15 tuổi, khoác cái ba lô căng phồng quần áo và một cái hòm tôn nặng trịch những sách bước vào nhà chị. Chị thoáng lặng đi trước một cặp mắt đẹp, sáng vừa thông minh vừa kiêu bạc, không giống mắt một chàng trai mới lớn chút nào. Chị luống cuống:
- Quang, con mẹ Hạnh phải không? Cô Phương đây, cô đợi cháu từ sáng. Sao đến muộn vậy cháu?
- Cháu rẽ qua nơi trọ của đứa bạn. Cháu xin lỗi cô, làm cô phải chờ. - Quang vừa nói, vừa liếc nhìn những bức tranh xếp lộn xộn ở góc nhà.
- Tranh cô vẽ đấy ạ?
- Ừ. Cháu có muốn xem không? Cô cứ vẽ xong, lại xếp cả vào đấy, cũng chưa biết sẽ làm gì.
Quang tỏ ra rất thích tranh của chị. Ngay lần đầu tiên ấy, chị và Quang đã ríu rít trò chuyện với nhau hết cả buổi, chỉ về tranh và những cảm xúc của chị. Chị không ngờ cậu con trai lớn của bạn lại có tâm hồn lãng mạn và am hiểu hội họa đến thế.
Quang ở ký túc xá nhưng cuối tuần nào cũng đến ở nhà chị. Đó là những ngày tuyệt vời. Chị lúi húi nấu những món ngon đãi Quang, còn Quang chúi mũi vào chồng sách nghiên cứu văn học mà chị chịu khó sưu tầm cho cậu, hoặc lặng ngắm những những phác thảo tranh mới của chị. Buổi tối, cơm nước xong, hai cô cháu thường đi xem kịch hoặc đi dạo.
Rồi Quang cũng khám phá ra nỗi buồn ẩn trong đôi mắt chị. Chị đã chia tay người đàn ông đầu tiên của đời mình. Sau 2 năm chung sống, anh không chịu nổi tính cách nổi loạn của chị, còn chị thấy anh ngày một nhạt. Chị buồn tiếc cho mối tình đầu từng say đắm đến thế, vậy mà lại có thể tan như một làn sương mù trước nắng. Ước vọng thời con gái về một tình yêu vĩnh cửu đã vỡ tan. Tại sao chị từng yêu anh mê mụ, từng muốn hy sinh tất cả vì anh, mà rồi tình yêu cứ lạt dần qua những tháng ngày sống chung, đối diện với cơm áo gạo tiền và những xung đột tính cách? Suốt thời con gái thơ mộng, chị đã xây những ảo tưởng về tình yêu, cho tới lúc này, khi nó ra đi, để trước mắt chị một khoảng trống đáng sợ.
Quang hóa ra lại trở thành một phương thuốc giảm cơn đau kinh niên trong tâm hồn chị. Những câu nói hóm hỉnh, giàu hình ảnh của Quang làm chị bật cười. Chị vẫn bảo: -Này, không biết cô dựa cháu hay cháu dựa cô đây. Không có cháu, cô buồn kinh khủng!
- Cô là thần tượng của cháu - Mắt Quang lấp lánh - Cô sống như trong tiểu thuyết vậy. Cô có đam mê và biết làm việc vì đam mê để nó hiện hữu, không giống như mấy đứa con gái học cùng cháu, suốt ngày chỉ mơ son phấn, áo quần và một chàng có nhà mặt phố, bố làm quan chức gì đó. Vô vị thật!
Chị thay đổi lúc nào chẳng hay. Chị tươi trẻ hơn, vui hơn và quyến rũ hơn. Chị chờ mong ngày thứ 7, Quang đến, để chị có thể khoe một bức tranh mới, hay tặng Quang một cuốn sách mà chị mới kiếm được. Chị vẽ nhiều hơn, ấy là vì Quang. Quang dần cao lớn, già dặn đi trông thấy trong mắt chị. Một thứ tình cảm lạ đã len dần vào trái tim nhạy cảm của chị. Tình yêu lớn lên tỉ lệ thuận với những day dứt trong chị.
***
- Quang không lừa nổi tôi đâu. - Chị cười, dụi đầu vào ngực Quang - Tôi thì cũng chẳng tự lừa mình. Tôi vẫn cứ nhắc lại một lần nữa. Hai cánh cửa tôi luôn để mở và mình có thể ra đi bất cứ lúc nào.
- Tôi sẽ không bao giờ ra đi. Tôi sợ chết lắm! Mình là cả thế giới của tôi, Phương ạ - Quang nhẹ vuốt tóc chị.
Chị yêu Quang điên cuồng, nhưng cũng sợ mất Quang điên cuồng. Chị thầm biết ơn Quang, đã làm chị hiểu rằng, ngọn lửa tình yêu trong chị không bao giờ tắt, và chẳng ai có thể giải thích được, tại sao một chàng trai kém chị nhiều tuổi đến thế, lại có thể sống sâu sắc đến thế và thắp lên những đam mê không bao giờ vơi cạn trong chị.
Vợ chồng bạn chị không thèm nhìn mặt chị kể từ ngày họ biết Quang rơi vào vòng tay chị. Họ không thể vượt qua nổi những quan niệm thông thường để chấp nhận chị như dâu con trong nhà. Quang cũng đồng ý với chị: Chẳng cần cưới hỏi, chẳng cần đăng ký kết hôn. Quang bảo: “Mọi thứ thủ tục, giấy tờ đó sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nếu như một ngày nào đó, ta không chinh phục nổi trái tim hoang dã của mình, phải không?”.
Ông trời vẫn tiếp tục cay nghiệt với tình yêu của chị. Khi 3 lần, chị không giữ nổi giọt máu của Quang trong mình. Quang lau những giọt nước mắt trên má chị, hôn lên mắt chị, thầm thì: “Mình tặng cả cuộc đời mình cho tôi là ta hạnh phúc lắm rồi. Tôi không tham lam đến độ đòi mình tặng thêm cho ta một người nào đó nữa đâu!”.
Có lần nghĩ quẩn, chị xoay mặt Quang về phía mình, nói chân thành:
- Hay là mình tự do bên ngoài lấy một đứa con rồi mang nó về đây cho tôi. Tôi sẽ vui hơn nhiều!
Quang cười ngất:
- Mình điên à! Mình tưởng tôi có thể ăn nằm với một người đàn bà mà tôi không yêu sao?
Quang càng yêu chị, chị càng thấy mình có lỗi. Chị vì tình yêu ích kỷ của mình đã làm hỏng cuộc đời một chàng trai trẻ. Lẽ ra Quang có thể có một người vợ xinh đẹp, yêu Quang và sinh cho Quang những đứa con kháu khỉnh. Nhìn Quang cố tình nuôi tóc, nuôi râu để già như một người 40 tuổi, chị xót xa trong lòng. Chị phải làm gì đây? Quang đã cho chị những tháng ngày hạnh phúc nhất, nhưng đi bên cạnh vẫn là nỗi đau ghê gớm của người đàn bà không thể sinh cho người đàn ông mình yêu một đứa con. Chị vừa muốn rời xa Quang, chị vừa lo sợ có ngày Quang sẽ ra đi, bỏ lại chị với một vực thẳm trước mặt. Những bức tranh chị vẽ luôn ẩn hiện nỗi lo sợ và đau đớn. Có lần về nhà muộn, chị bắt gặp Quang đứng lặng ngắm tranh của chị.
- Mình à - Quang ôm chị vào lòng, giọng hơi run - Mình dành cho tôi một tình yêu quá lớn, tôi chỉ sợ sống không xứng đáng với mình. Thật lòng, tôi sợ đánh mất mình. Mình hứa đi, mình đừng như thế này nữa nhé!
Chị im lặng, tủi thân. Chị định cất lời, nhưng lại thôi, sợ mình sẽ òa khóc. Quang ơi, giá như Phương có thể trẻ lại 15 tuổi, giá như Phương có thể sinh con. Phương muốn đền đáp Quang thật nhiều. Nhưng Phương chẳng làm được gì. Phương thật ích kỷ, vì yếu lòng mà lôi tuột số phận một chàng trai trẻ theo số phận cắc cớ của mình.
Được tòa soạn báo giao một phóng sự điều tra, Quang phải đi công tác 3 tuần. Giống như mọi lần, trước khi đi Quang ghì xiết chị mạnh đến nỗi chị phải kêu lên. Anh cười, nhìn vào mắt chị.
- Nào, mình muốn quà gì, khi về tôi sẽ mang tặng mình?
- Mình là món quà đẹp nhất mà Thượng đế ban cho tôi.
- Lúc nào mình cũng nói thế. Tôi sẽ mang về cho mình thứ gì đó ở vùng đất ấy, khiến mắt tôi phải nhìn lâu.
Quang đi rồi, chị lặng lẽ thu dọn quần áo, một số đồ dùng cá nhân, giấy tờ rồi lặng ngắm căn nhà nhỏ của chị và Quang một lần nữa. Những bức tranh của chị đã được Quang cẩn thận treo ở những vị trí bắt mắt trong nhà. Chúng như những con mắt, nói bằng một thứ ngôn ngữ câm lặng, về hạnh phúc, về đớn đau, về tiếc nuối của đời người. Những bức tranh như cửa mở ra một dòng chảy, cuốn ta vào câu chuyện thầm thì buồn của nó.
Chị gạt nước mắt, khóa cửa, xách vali ra đường. Chị quyết định len lén đi ra khỏi cuộc đời của Quang như thế. Nếu Quang ở nhà, chắc chị sẽ không đi nổi. Dù chị có yêu Quang gấp trăm ngàn lần nữa thì chị cũng không thể đem đến những kiếp sau cho Quang. Quang ơi, có ai sống hai cuộc đời bao giờ đâu, Quang đã cho Phương quá nhiều hạnh phúc. Thế là đủ. Quang cần phải có được đủ đầy hạnh phúc làm người trên thế gian này. Phương sẽ luôn luôn nhớ về Quang, và yêu Quang mãi mãi. Phương có quyền yêu như vậy, phải không Quang?
Chị đi liêu xiêu trên đường, lòng trống rỗng. Một bàn tay tàn nhẫn nào đó, lặng lẽ thò vào rút sạch mọi niềm vui, day dứt, hy vọng và đau đớn trong chị.
Lặng lẽ chị quỳ trước thiền môn, khẽ nhắm mắt lại. Tiếng mõ đều đều như những giọt nước rơi dần vào cõi lòng chị. Mênh mang...
- Em giúp chị nhé! - Người bạn xoay xoay ly trà đá trong tay, nhìn sâu vào mắt chị, như tìm kiếm sự cảm thông.
- Con trai lớn của anh chị trúng tuyển Đại học Tổng hợp, nó sẽ lên thành phố này học. Em giúp chị trông nom cháu nhé. Thằng bé... hơi bướng bỉnh và khờ dại.
Chị nắm tay chị bạn, cố xoa dịu nối lo lắng của người mẹ:
- Em rất vui, chị ạ. Em chưa làm mẹ bao giờ, với thằng bé em sẽ thử xem.
Chị còn nhớ như in cái lần đầu tiên thấy Quang. Cậu bé nông thôn 19 tuổi, kém chị 15 tuổi, khoác cái ba lô căng phồng quần áo và một cái hòm tôn nặng trịch những sách bước vào nhà chị. Chị thoáng lặng đi trước một cặp mắt đẹp, sáng vừa thông minh vừa kiêu bạc, không giống mắt một chàng trai mới lớn chút nào. Chị luống cuống:
- Quang, con mẹ Hạnh phải không? Cô Phương đây, cô đợi cháu từ sáng. Sao đến muộn vậy cháu?
- Cháu rẽ qua nơi trọ của đứa bạn. Cháu xin lỗi cô, làm cô phải chờ. - Quang vừa nói, vừa liếc nhìn những bức tranh xếp lộn xộn ở góc nhà.
- Tranh cô vẽ đấy ạ?
- Ừ. Cháu có muốn xem không? Cô cứ vẽ xong, lại xếp cả vào đấy, cũng chưa biết sẽ làm gì.
Quang tỏ ra rất thích tranh của chị. Ngay lần đầu tiên ấy, chị và Quang đã ríu rít trò chuyện với nhau hết cả buổi, chỉ về tranh và những cảm xúc của chị. Chị không ngờ cậu con trai lớn của bạn lại có tâm hồn lãng mạn và am hiểu hội họa đến thế.
Quang ở ký túc xá nhưng cuối tuần nào cũng đến ở nhà chị. Đó là những ngày tuyệt vời. Chị lúi húi nấu những món ngon đãi Quang, còn Quang chúi mũi vào chồng sách nghiên cứu văn học mà chị chịu khó sưu tầm cho cậu, hoặc lặng ngắm những những phác thảo tranh mới của chị. Buổi tối, cơm nước xong, hai cô cháu thường đi xem kịch hoặc đi dạo.
Rồi Quang cũng khám phá ra nỗi buồn ẩn trong đôi mắt chị. Chị đã chia tay người đàn ông đầu tiên của đời mình. Sau 2 năm chung sống, anh không chịu nổi tính cách nổi loạn của chị, còn chị thấy anh ngày một nhạt. Chị buồn tiếc cho mối tình đầu từng say đắm đến thế, vậy mà lại có thể tan như một làn sương mù trước nắng. Ước vọng thời con gái về một tình yêu vĩnh cửu đã vỡ tan. Tại sao chị từng yêu anh mê mụ, từng muốn hy sinh tất cả vì anh, mà rồi tình yêu cứ lạt dần qua những tháng ngày sống chung, đối diện với cơm áo gạo tiền và những xung đột tính cách? Suốt thời con gái thơ mộng, chị đã xây những ảo tưởng về tình yêu, cho tới lúc này, khi nó ra đi, để trước mắt chị một khoảng trống đáng sợ.
Quang hóa ra lại trở thành một phương thuốc giảm cơn đau kinh niên trong tâm hồn chị. Những câu nói hóm hỉnh, giàu hình ảnh của Quang làm chị bật cười. Chị vẫn bảo: -Này, không biết cô dựa cháu hay cháu dựa cô đây. Không có cháu, cô buồn kinh khủng!
- Cô là thần tượng của cháu - Mắt Quang lấp lánh - Cô sống như trong tiểu thuyết vậy. Cô có đam mê và biết làm việc vì đam mê để nó hiện hữu, không giống như mấy đứa con gái học cùng cháu, suốt ngày chỉ mơ son phấn, áo quần và một chàng có nhà mặt phố, bố làm quan chức gì đó. Vô vị thật!
Chị thay đổi lúc nào chẳng hay. Chị tươi trẻ hơn, vui hơn và quyến rũ hơn. Chị chờ mong ngày thứ 7, Quang đến, để chị có thể khoe một bức tranh mới, hay tặng Quang một cuốn sách mà chị mới kiếm được. Chị vẽ nhiều hơn, ấy là vì Quang. Quang dần cao lớn, già dặn đi trông thấy trong mắt chị. Một thứ tình cảm lạ đã len dần vào trái tim nhạy cảm của chị. Tình yêu lớn lên tỉ lệ thuận với những day dứt trong chị.
***
Dù chị có yêu Quang gấp trăm ngàn lần nữa thì chị cũng không thể đem đến những kiếp sau cho Quang... (Ảnh minh họa)
- Mình xem, Quang kéo chị lại trước gương - Dạo này tôi già quá! Mình đừng chê tôi nhé.- Quang không lừa nổi tôi đâu. - Chị cười, dụi đầu vào ngực Quang - Tôi thì cũng chẳng tự lừa mình. Tôi vẫn cứ nhắc lại một lần nữa. Hai cánh cửa tôi luôn để mở và mình có thể ra đi bất cứ lúc nào.
- Tôi sẽ không bao giờ ra đi. Tôi sợ chết lắm! Mình là cả thế giới của tôi, Phương ạ - Quang nhẹ vuốt tóc chị.
Chị yêu Quang điên cuồng, nhưng cũng sợ mất Quang điên cuồng. Chị thầm biết ơn Quang, đã làm chị hiểu rằng, ngọn lửa tình yêu trong chị không bao giờ tắt, và chẳng ai có thể giải thích được, tại sao một chàng trai kém chị nhiều tuổi đến thế, lại có thể sống sâu sắc đến thế và thắp lên những đam mê không bao giờ vơi cạn trong chị.
Vợ chồng bạn chị không thèm nhìn mặt chị kể từ ngày họ biết Quang rơi vào vòng tay chị. Họ không thể vượt qua nổi những quan niệm thông thường để chấp nhận chị như dâu con trong nhà. Quang cũng đồng ý với chị: Chẳng cần cưới hỏi, chẳng cần đăng ký kết hôn. Quang bảo: “Mọi thứ thủ tục, giấy tờ đó sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nếu như một ngày nào đó, ta không chinh phục nổi trái tim hoang dã của mình, phải không?”.
Ông trời vẫn tiếp tục cay nghiệt với tình yêu của chị. Khi 3 lần, chị không giữ nổi giọt máu của Quang trong mình. Quang lau những giọt nước mắt trên má chị, hôn lên mắt chị, thầm thì: “Mình tặng cả cuộc đời mình cho tôi là ta hạnh phúc lắm rồi. Tôi không tham lam đến độ đòi mình tặng thêm cho ta một người nào đó nữa đâu!”.
Có lần nghĩ quẩn, chị xoay mặt Quang về phía mình, nói chân thành:
- Hay là mình tự do bên ngoài lấy một đứa con rồi mang nó về đây cho tôi. Tôi sẽ vui hơn nhiều!
Quang cười ngất:
- Mình điên à! Mình tưởng tôi có thể ăn nằm với một người đàn bà mà tôi không yêu sao?
Quang càng yêu chị, chị càng thấy mình có lỗi. Chị vì tình yêu ích kỷ của mình đã làm hỏng cuộc đời một chàng trai trẻ. Lẽ ra Quang có thể có một người vợ xinh đẹp, yêu Quang và sinh cho Quang những đứa con kháu khỉnh. Nhìn Quang cố tình nuôi tóc, nuôi râu để già như một người 40 tuổi, chị xót xa trong lòng. Chị phải làm gì đây? Quang đã cho chị những tháng ngày hạnh phúc nhất, nhưng đi bên cạnh vẫn là nỗi đau ghê gớm của người đàn bà không thể sinh cho người đàn ông mình yêu một đứa con. Chị vừa muốn rời xa Quang, chị vừa lo sợ có ngày Quang sẽ ra đi, bỏ lại chị với một vực thẳm trước mặt. Những bức tranh chị vẽ luôn ẩn hiện nỗi lo sợ và đau đớn. Có lần về nhà muộn, chị bắt gặp Quang đứng lặng ngắm tranh của chị.
- Mình à - Quang ôm chị vào lòng, giọng hơi run - Mình dành cho tôi một tình yêu quá lớn, tôi chỉ sợ sống không xứng đáng với mình. Thật lòng, tôi sợ đánh mất mình. Mình hứa đi, mình đừng như thế này nữa nhé!
Chị im lặng, tủi thân. Chị định cất lời, nhưng lại thôi, sợ mình sẽ òa khóc. Quang ơi, giá như Phương có thể trẻ lại 15 tuổi, giá như Phương có thể sinh con. Phương muốn đền đáp Quang thật nhiều. Nhưng Phương chẳng làm được gì. Phương thật ích kỷ, vì yếu lòng mà lôi tuột số phận một chàng trai trẻ theo số phận cắc cớ của mình.
Được tòa soạn báo giao một phóng sự điều tra, Quang phải đi công tác 3 tuần. Giống như mọi lần, trước khi đi Quang ghì xiết chị mạnh đến nỗi chị phải kêu lên. Anh cười, nhìn vào mắt chị.
- Nào, mình muốn quà gì, khi về tôi sẽ mang tặng mình?
- Mình là món quà đẹp nhất mà Thượng đế ban cho tôi.
- Lúc nào mình cũng nói thế. Tôi sẽ mang về cho mình thứ gì đó ở vùng đất ấy, khiến mắt tôi phải nhìn lâu.
Quang đi rồi, chị lặng lẽ thu dọn quần áo, một số đồ dùng cá nhân, giấy tờ rồi lặng ngắm căn nhà nhỏ của chị và Quang một lần nữa. Những bức tranh của chị đã được Quang cẩn thận treo ở những vị trí bắt mắt trong nhà. Chúng như những con mắt, nói bằng một thứ ngôn ngữ câm lặng, về hạnh phúc, về đớn đau, về tiếc nuối của đời người. Những bức tranh như cửa mở ra một dòng chảy, cuốn ta vào câu chuyện thầm thì buồn của nó.
Chị gạt nước mắt, khóa cửa, xách vali ra đường. Chị quyết định len lén đi ra khỏi cuộc đời của Quang như thế. Nếu Quang ở nhà, chắc chị sẽ không đi nổi. Dù chị có yêu Quang gấp trăm ngàn lần nữa thì chị cũng không thể đem đến những kiếp sau cho Quang. Quang ơi, có ai sống hai cuộc đời bao giờ đâu, Quang đã cho Phương quá nhiều hạnh phúc. Thế là đủ. Quang cần phải có được đủ đầy hạnh phúc làm người trên thế gian này. Phương sẽ luôn luôn nhớ về Quang, và yêu Quang mãi mãi. Phương có quyền yêu như vậy, phải không Quang?
Chị đi liêu xiêu trên đường, lòng trống rỗng. Một bàn tay tàn nhẫn nào đó, lặng lẽ thò vào rút sạch mọi niềm vui, day dứt, hy vọng và đau đớn trong chị.
Lặng lẽ chị quỳ trước thiền môn, khẽ nhắm mắt lại. Tiếng mõ đều đều như những giọt nước rơi dần vào cõi lòng chị. Mênh mang...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét